Dịch: Cải Trắng
Lộc Chi vừa vào trong Chúc Trì đã thấy ngay. Hai mắt anh ta sáng lên, nhưng ngay giây tiếp theo trông thấy Lăng Hạc đứng cạnh, sắc mặt anh ta chợt hơi sượng. Cơ mà cô không quá để tâm tới màn thay đổi biểu cảm “xuất sắc” của anh ta, chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua cái rồi bình thản tìm chỗ ngồi xuống.
Cô không có biểu hiện gì bất thường, Lăng Hạc tất nhiên không phát hiện ra.
Chẳng hiểu sao tự dưng Lộc Chi lại thấy hơi căng thẳng. Không phải cô bận tâm tới Chúc Trì, chỉ là cô không muốn để Lăng Hạc chạm mặt anh ta mà thôi.
Cảm giác này rất kỳ lạ. Nếu là trước kia, Lộc Chi có thể để bạn trai hiện tại và bạn trai cũ ngồi chung bàn, ba người ngồi ăn với nhau chẳng chút ngại ngùng. Nhưng bây giờ, cô chỉ biết mình không thích Lăng Hạc thấy Chúc Trì.
Thế nên suốt bữa ăn cô thường xuyên thất thần. Lăng Hạc tất nhiên cảm nhận được cô không mấy để tâm đ ến bữa ăn hôm nay, lòng dẫu biết lạ nhưng anh cũng chưa mở miệng hỏi gì, vẫn liên tục gắp đồ ăn cho cô.
Cuối cùng, khi Lăng Hạc định đứng dậy thanh toán, Lộc Chi cản anh lại, nói nay cô cố ý đến đợi anh tan làm, bữa này để cô mời mới đúng.
Lăng Hạc cười nhẹ, không giành phần nữa.
Lộc Chi rất thích điểm này ở anh. Anh không phải kiểu người gia trưởng hay sĩ diện, sẽ không tức giận lúc lên giường cô nói anh ngây ngô, không ghét bỏ Lộc Chi dùng từ ngoan ngoãn miêu tả mình. Giống như lúc này đây, anh cũng không thấy mất mặt vì cô muốn thanh toán.
Thanh toán xong, tự dưng cô hơi buồn vệ sinh nên bảo Lăng Hạc đợi ở đây, chờ cô đi WC một lát.
Lăng Hạc đứng gần cửa chờ cô, tự dưng chẳng biết từ đâu chui ra một gã đàn ông lạ mặt tới gần.
Anh chỉ biết anh ta cũng là khách trong nhà hàng, mới nãy hình như bọn họ còn ngồi cách nhau mấy cái bàn.
Gã đàn ông đó đứng trước mặt anh, quét mắt đánh giá anh một lượt từ trên xuống dưới, cái cảm giác quan sát bất lịch sự ấy khiến Lăng Hạc phải nhăn mày.
“Anh là bạn trai cô ấy à?”
Lăng Hạc hiểu ngay đây là ai.
Anh cười nhạt, đáp: “Tôi là chồng cô ấy.”
Chúc Trì ngẩn người, con ngươi mở to, sau đó bật cười như thể vừa nghe được câu chuyện hài hước lắm: “Cô ấy kết hôn rồi á?”
Lăng Hạc yên lặng siết chặt tay lại.
Chúc Trì vẫn không tin: “Người anh em, kiểu người như anh không phải gu của cô ấy đâu. Anh nên từ bỏ đi. Cô nàng này hay có mới nới cũ lắm.”
Đến nước này Lăng Hạc không duy trì nổi nụ cười lịch sự tối thiểu nữa: “Chúng tôi đã kết hôn rồi.”
Chúc Trì không thèm để tâm lời anh nói, ngả ngớn dùng lưỡi đá đẩy đẩy má bỡn cợt: “Lộc Chi ấy, ở trên giường nhiệt tình lắm phải không?”
Anh ta đút tay vào túi, híp mắt nói tiếp: “Thú thực, tôi rất thích cô ấy đấy. Nếu anh và cô ấy kết hôn rồi, hay là anh suy nghĩ kỹ xem, dù sao tôi cũng không ngại chơi ba…”
Anh ta còn chưa nói dứt câu miệng đã không thể thốt ra nổi tiếng nào, thay vào đó là nhận ngay một cú đấm vào mặt.
Đến khi Lộc Chi quay lại, thứ đầu tiên đập vào mắt cô là hình ảnh Lăng Hạc và Lộc Chi đánh nhau, kế bên có nhân viên phục vụ đang khuyên ngăn, phải khó khăn lắm mới tách họ ra được.
Lộc Chi nhanh chóng phán đoán sơ bộ tình hình trước mắt, xác nhận vừa rồi Lăng Hạc chiếm thế thượng phong mới yên tâm hơn.
Chúc Trì lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất, thấy Lộc Chi đi tới, dù mặt bị đánh cho thâm tím, biểu cảm vẫn cà chớn như cũ. Anh ta dùng ngón cái lau đi vết máu ở khoé miệng, cười tươi dò xét: “Lâu rồi không gặp, em đổi khẩu vị à?”
Lộc Chi thẳng thừng ngó lơ anh ta, dùng tay chạm nhẹ vào vết thương của Lăng Hạc: “Anh không sao chứ?”
Lăng Hạc nắm lấy tay cô, lắc đầu.
Chúc Trì nhìn mà ngứa mắt, hung tợn nói: “Em tìm ai không tìm lại tìm một tên mặt trắng ẽo ợt, tiền lương của anh ta đủ nuôi em không?”
Cuối cùng Lộc Chi cũng xoay người, nhìn thẳng vào anh ta. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Khi đối mặt với ánh mắt thẳng thắn bộc lộ sự chán ghét của Lộc Chi, bỗng chốc Chúc Trì lại thấy nhụt chí. Anh ta hiểu rõ Lộc Chi là kiểu người gì. Lúc say đắm người ta, cô chỉ hận không thể yêu chiều đối phương tận trời nhưng đã không thích thì dù một cái liếc mắt thôi cũng cảm thấy quá nhiều. Nhiều khi anh ta thấy rất sợ cô.
“Thứ nhất, tôi không cần ai nuôi, tôi có thể nuôi sống bản thân bằng năng lực của chính mình.”
“Thứ hai, chồng tôi so với anh, ưu tú hơn nhiều.”
“Tôi hi vọng đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau.”
Cô nắm tay Lăng Hạc đi thẳng ra ngoài. Anh để mặc cho cô nắm, nghiêng đầu ngắm. Ngắm khuôn mặt đang tức giận của cô, cảm nhận bàn tay hai người đan vào nhau.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nắm tay nhau.
Anh lặng yên siết chặt lấy đôi tay ấy, sau đó bỏ tay cô cùng xỏ vào túi mình, ý cười bên môi càng sâu hơn.
Về tới nhà, Lộc Chi ngồi xếp bằng trên sofa, trên bàn trà đặt hòm thuốc, cô dùng tăm bông cẩn thận sát trùng vết thương cho anh.
Trước giờ, Lăng Hạc luôn đối xử hoà nhã, lịch sự với người ngoài, nay anh không kiềm chế được cảm xúc, đánh người giữa nơi công cộng như vậy quả thật là điều Lộc Chi không ngờ tới. Tuy cô không biết sự việc từ đầu tới cuối ra sao, nhưng ngẫm lại là hiểu, chắc chắn lúc đó Chúc Trì nói gì khó nghe lắm anh mới không chịu nổi mà ra tay. Mà điểm giao thoa duy nhất giữa Lăng Hạc và Chúc Trì chỉ có cô.
Và tất nhiên anh ra tay là vì cô.
Lúc thoa thuốc, cô nhân tiện ngắm kỹ gương mặt anh. Anh chỉ có một vết bầm chỗ khoé miệng. Tự dưng Lộc Chi thấy bản thân mình hơi ngớ ngẩn, vậy mà lại có cảm giác anh bị thương thế này trông càng đẹp trai hơn.
“Anh ta là bạn trai cũ của em.” Cô lên tiếng giải thích.
Lộc Chi tự thấy kỳ quặc. Ngày xưa, chuyện cô khinh thường nhất là phải giải thích mối quan hệ của mình và người khác cho bạn trai nghe. Thế mà bây giờ cô không kiềm được làm chuyện đó.
“Anh biết.”
“Em với anh ta chấm dứt hoàn toàn rồi. Giống như em đã nói, nếu kết hôn, em chắc chắn tuyệt đối trung thành với hôn nhân của chúng ta.”
Lăng Hạc xứng đáng có một lời giải thích nghiêm túc, thế nên, cô đã làm vậy.
Cùng là phụ nữ nên cô hiểu, ngày đó biểu cảm Du Xảo khi nhìn Lăng Hạc đủ để biết anh nổi tiếng với phái nữ trong lĩnh vực đó như nào. Nhưng thái độ của anh hôm đó cũng khiến cô hoàn toàn yên tâm, lựa chọn tin tưởng anh.
Cô vô cùng may mắn. Mặc dù khởi đầu của bọn họ có hơi hấp tấp, đến nay vẫn chưa hẳn là một cuộc hôn nhân trọn vẹn. Cho dù bọn họ vẫn còn đang mần mò từng chút một trên con đường làm vợ làm chồng, nhưng hơn hết hai người đều tuân thủ lời hứa đơn giản ban đầu dành cho nhau, bảo đảm tuyệt đối chung thuỷ với bạn đời.
Lăng Hạc nắm lấy đôi tay vừa thoa thuốc của cô: “Chi Chi, em không cần giải thích với anh. Kể cả em không nói gì, anh vẫn tin tưởng em.”
Ấm áp bất chợt tràn lan trong tim Lộc Chi. Lăng Hạc tiếp tục nói: “Với cả, cảm ơn em. Cảm giác được em che chở rất hạnh phúc.”
Anh mỉm cười, nhìn cô, chậm rãi nói từng từ.
Lộc Chi bĩu môi, dùng tay chọc chọc vào ngực anh: “Giờ anh biết em tốt thế nào chưa?”
Anh nắm lấy tay cô kề bên môi hôn nhẹ, cười: “Anh biết chứ.”
Lộc Chi nghe được tiếng tim mình đang loạn nhịp.
Cô chớp mắt, thầm nghĩ, sao ông xã cô có thể đẹp trai, dịu dàng cỡ này chứ!
Ngay giây sau, cô bị nhấc bổng lên ngồi lên đùi anh. Anh cúi đầu ngậm lấy môi cô, chiếc tăm bông trên tay lập tức rơi xuống đất, không ai thèm quan tâm.