Thư Tình Tới Từ Vì Sao

Chương 14

Dịch: Cải Trắng

Lăng Hạc ôm ghì lấy eo khiến nụ hôn mỗi lúc một sâu thêm, nhiệt tình bày tỏ một cách vồn vã. Anh mở toạc cổ áo sơ mi của Lộc Chi ra, cúi đầu hít sâu một hơi. Có lẽ cảm thấy ở đây không đủ không gian phát huy, anh bế ngang cô lên đi vào phòng ngủ. Lăng Hạc đặt Lộc Chi lên giường rồi lập tức áp sát khiến tấm nệm mềm mại hơi lún xuống. 

Anh chống tay chăm chú nhìn cô từ trên xuống, giúp cô gạt đi những lọn tóc hỗn độn dính trên mặt. Sau đó, không biết sao lại bất thình lình “xuất trận”, cắn một cái lên xương quai xanh của cô. 

“A…” Bị “tấn công” bất ngờ, Lộc Chi thét lên một tiếng vì đau. 

Anh dùng lực cắn thật đấy.

Cô có hơi giận: “Anh là chó hả?”

Lăng Hạc nhả ra, thấy trên làn da trắng nõn của cô nổi bật lên dấu răng, anh lại như chú cún nhỏ cúi đầu li3m láp vết thương để an ủi: “Anh xin lỗi.” 

Miệng nói thế nhưng môi anh không hề có ý định rời khỏi cơ thể cô, cứ lưu luyến ở cổ mãi không rời. Hết li3m rồi lại m út, để lại dấu đỏ đầy mờ ám. 

Anh cởi áo sơ mi của cô ra, nhào nặn bầu ng ực để lại dấu tay của chính mình. 

Trước giờ mặc dù hai người chơi cũng gọi là tới bến tới bờ nhưng anh rất ít khi để lại dấu vết ở nơi dễ nhìn thấy trên người cô, luôn cảm thấy việc đó không tốt chút nào. 

Chỉ có hôm nay là khác thường. 

Lộc Chi nghĩ, chắc vừa rồi Chúc Trì đã nói gì đó k1ch thích tới anh. 

Thôi, hiếm khi Lăng Hạc giận dỗi, chiều theo anh chút vậy. 

Lộc Chi mặc kệ Lăng Hạc chu du hết chỗ này đến chỗ nọ trên cơ thể mình như đánh dấu lãnh thổ, gần như là đâu đâu anh cũng lưu lại dấu hôn. 

Cuối cùng là chạm đến nơi sâu nhất. Việc này anh dùng miệng đã quá nhuần nhuyễn rồi, đầu lưỡi mềm mại và linh hoạt khéo léo len vào trong, dễ dàng khiến cô đạt c@o trào. 

Âm đ ế lộ ra bị anh ngậm lấy, hơi sưng nhẹ, Lộc Chi lúc này chỉ biết cong eo mà r3n rỉ. 

Anh một lần nữa phủ phục trên người cô, đưa c@u nhỏ của mình sớm đã cứng ngắc tiến vào. 

Anh bắt đầu ra vào theo nhịp, vừa làm vừa cắn lỗ tai cô hỏi: “Thế này thoải mái không?” 

Tay Lộc Chi choàng qua cổ để sau ót anh, vùi vào trong tóc: “Thoải mái… quá sướng… ưm… nhanh lên anh…” 

Lăng Hạc nghe lời dập nhanh hơn, tóm lấy mặt cô nhìn thẳng vào gương mặt có biểu cảm mê loạn ấy: “Chi Chi, anh là ai?”

Lộc Chi he hé mắt, tay để trên vai anh: “Ôi a… Lăng… Lăng Hạc… chậm chút đã.” 

Lần này Lăng Hạc không nghe theo, tiếp tục va chạm theo tiết tấu nhanh, giơ tay đánh cái bốp vào mông cô tạo ra âm thanh cực vang. 

“Anh là gì của em?” 

Lộc Chi sướng đờ người khi cô bé tiếp nhận sự ra vào với tần suất cao, đáp theo bản năng: “Chồng, huhu… chồng ơi chậm một chút…”

Lăng Hạc cuối cùng cũng hài lòng, hôn lên môi cô chặn lại tiếng kêu r3n, cơ mà dưới thân càng thêm hưng phấn. 

Đêm ấy, Lộc Chi không đếm được mình đã l3n đỉnh bao nhiêu lần, cũng quên luôn bản thân bị quấn lấy kêu chồng ơi ra sao. Cô chỉ biết khi xong việc ga trải giường đã ướt mất một nửa, đến cuối lúc mình thiếp đi rồi Lăng Hạc còn phải bẻ chân cô ra bôi thuốc cho “miệng nhỏ” kia. 

Vào đông, trường nào cũng cho học sinh nghỉ kỳ nghỉ đông. 

Lộc Chi tự dưng nổi lên ý nghĩ muốn về thăm trường. 

Cô chọn đại một buổi cuối tuần, kéo Lăng Hạc cùng mình về trường cấp ba chơi. 

Có lẽ do cả hai đều có vẻ ngoài ưa nhìn, Lộc Chi lại nói chuyện khá khéo léo, nên bảo vệ trường cũng chẳng hoạnh hoẹ làm khó họ, hỏi mấy câu liền thả người vào trong. 

Hôm nay đến học sinh lớp 12 cũng được nghỉ nên sân trường cực kỳ yên tĩnh, cành cây trơ lá mang tới cảm giác hơi hiu quạnh.

“Lúc đó chúng ta không quen nhau nhỉ.” 

Lộc Chi đút tay vào túi áo khoác, không khỏi cảm thán. 

Cô của khi ấy đâu ngờ rằng, đến cuối cùng mình lại kết hôn với Lăng Hạc, trở thành vợ chồng. 

Lăng Hạc nhàn nhạt đáp lời: “Có em không quen anh thôi.” 

Lộc Chi nghẹn họng. Cô phát hiện ra kể từ khi Lăng Hạc thẳng thắn bày tỏ anh thích cô từ hồi cấp ba, anh nói chuyện mạnh miệng hơn hẳn. 

Cô nói, anh không cần giấu mọi thứ trong lòng, anh cũng rất nghe lời làm theo. Thay đổi ấy khiến cô rất thích. 

Cô nhếch khoé miệng cười thầm, không đáp lại. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Hai người đi dạo tới khu học của học sinh lớp 12, dưới tầng một có treo bảng vàng thành tích của học sinh ưu tú rất nhiều khoá. 

Lộc Chi ngừng bước trước bảng, đảo mắt một vòng cẩn thận tìm kiếm, chẳng bao lâu sau đã xác định được chính xác ảnh chụp Lăng Hạc khi ấy. 

Lớp 12A1, Lăng Hạc. 

Việc tìm thấy anh giữa một đống ảnh chụp học sinh cấp ba mặt mũi xám xịt là một điều quá ư đơn giản. Một khi đã sở hữu gương mặt đỉnh của chóp như này, thì chẳng sợ gì cái gọi là tư liệu đen cả. 

Hồi cấp ba, bề ngoài của anh cực kỳ anh tuấn đoan chính, có thể nói là một học sinh xuất sắc vừa có tài vừa có sắc. Nghĩ tới đây, Lộc Chi không khỏi cảm thán thêm lần nữa, rốt cuộc sao hồi đó cô lại để mấy tên choai choai kia che mắt nhỉ. 

Phía dưới ảnh chụp là danh sách một loạt các giải thưởng anh ôm về từ toán và vật lý, dày đặc, cứ thế nối đuôi nhau từ ngày này qua tháng nọ, cho thấy anh toả sáng nhường nào. 

Ánh mắt cô lướt qua từng dòng giới thiệu về anh, đột nhiên lại càng hiểu sâu sắc hơn về những gì anh sẵn sàng từ bỏ vì bố mẹ. Mọi thứ không hề nhẹ nhàng giống như cô nói, chỉ bâng quơ tóm gọn trong vài câu. 

Cô mím môi, nhìn chăm chăm Lăng Hạc. 

Lăng Hạc như ngay tức khắc nhìn thấu được suy nghĩ của cô, mỉm cười thản nhiên nói: “Em từng nói rồi mà, nếu anh không trở về, sao có thể gặp được em.” 

Lộc Chi không quen với bầu không khí lạ lùng này. Cô dời mắt, dịch chân, chuyển chủ đề câu chuyện, bằng cách nhìn lướt thêm một lượt, miệng lẩm bẩm tìm kiếm: “Ở đâu nhỉ…”

“Em tìm cái này à?”

Lộc Chi ngẩng đầu, nhìn lên tấm ảnh ngón tay Lăng Hạc đang chỉ, ngạc nhiên reo lên: “Đúng! Sao anh biết?”

Đó là tấm ảnh chụp cô biểu diễn văn nghệ trong đêm hội mừng năm mới. 

“Đẹp không?” Lộc Chi đi tới trước bức ảnh, kiêu hãnh hất cằm: “Lúc đó nhiều người thích em lắm.”

Lăng Hạc cười nhẹ, sao anh có thể không biết lúc đó có bao nhiêu người thích cô chứ. Lúc ấy, anh cũng chỉ là một trong những người trong đám đông ấy thôi. 

Khi đó, trên sân khấu có mấy cô gái cùng biểu diễn, nhưng trong mắt anh chỉ có mình cô toả sáng nhất. 

Bức ảnh ấy, mỗi lần anh đi qua bảng vàng vinh danh thành tích, ánh mắt đều không kiềm được mà dừng lại ở đó. Thế nên, dù đã nhiều năm trôi qua, đến giờ anh vẫn dễ dàng tìm thấy nó chỉ bằng một cái liếc nhìn. 

Hai người quay lại lớp học cũ. Hồi ấy, lớp Lộc Chi ở tầng hai còn Lăng Hạc học trên tầng ba. 

Chỉ vì muốn thấy cô nhiều hơn, Lăng Hạc – người hồi ấy không mấy quan tâm đ ến chuyện trên lớp đã chủ động xung phong xin làm cán sự môn hoá, bởi văn phòng của giáo viên bộ môn nằm ở tầng hai. Có như thế, anh mới có thể lấy cớ nộp bài mà đi ngang qua lớp cô. 

Có khoảng thời gian Lộc Chi ngồi gần cửa sổ, anh hay thấy cô nằm gục xuống bàn ngủ, nói chuyện với bạn cùng bàn, hay cũng có lúc nghiêm túc làm bài tập… Mỗi khoảnh khắc đều vô cùng sống động, chân thật. Đó là gam màu sặc sỡ đối lập hoàn toàn với cuộc sống tẻ nhạt như hai màu đen trắng của anh. Chúng có sức hút khiến anh không thể cưỡng lại. 

Tất nhiên, có đôi lúc anh cũng thấy cô đứng ở hành lang, cười đùa vui vẻ với bạn trai mới. 

Anh biết, mình ngay cả tư cách ghen cũng không có, nhưng ánh mắt lại không kiềm được mà dõi theo họ, nhìn cô cười với người ta, nhìn người ta nắm tay, xoa đầu cô. 

Hết lần này tới lần khác, cứ như tự ngược vậy. 

Lộc Chi nhìn căn phòng trống rỗng, chẳng hiểu sao dù không có tí ấn tượng gì, trong đầu cô vẫn hiện lên hình ảnh Lăng Hạc mặc đồng phục đi ngang qua hành lang nhìn lướt qua cô. 

Thật ra không phải là không có ấn tượng. 

Người xuất chúng như Lăng Hạc, dù thế nào cũng để lại ấn tượng trong lòng người ta. 

Lộc Chi bỗng dưng dừng bước, nhìn Lăng Hạc đang đi phía trước.

“Lăng Hạc.” Cô gọi tên anh.

Lăng Hạc quay đầu. 

Cô vươn tay về phía anh, nũng nịu nói: “Em muốn dắt tay…”

Lăng Hạc sững người nhìn cô mất mấy giây. Cô đang đứng trên hành lang, trong mắt anh như lồng cả hình ảnh thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa thời cấp ba. 

Khác cái là lần này, bàn tay ấy, đã vươn về phía anh. 

Bình Luận (0)
Comment