Thư Tình Tới Từ Vì Sao

Chương 15

Dịch: Cải Trắng

Sau khi kết hôn với Lăng Hạc được mấy tháng, giờ đây Lộc Chi lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác chia xa khi anh có lịch đi công tác ở nơi khác. 

Thế nên thời gian này Lộc Chi cực kỳ dính người, cả hai cứ như một đôi trẻ đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt vậy. 

Lăng Hạc vừa đáp máy bay đã nhận được tin nhắn của Lộc Chi. 

Cô gửi video ngắn qua, trong video xuất hiện những bộ quần áo mới cô vừa tậu. Lộc Chi xoay một vòng trước camera rồi tiến sát vào ống kính, làn da trắng nõn bóng loáng qua màn ảnh không chút tì vết. 

“Đẹp không anh?” Lộc Chi mỉm cười với ống kính rồi đưa tay ấn kết thúc, thế là video dừng lại ở ảnh cô đang cười tươi. 

Lăng Hạc xem hết một lần, ấn dừng, rồi lại ấn mở thêm lần nữa xem lần thứ hai. 

Đồng nghiệp đứng cạnh thấy anh cứ xem đi xem lại một video, không kiềm nổi tò mò hỏi: “Cô gái này là hot girl mạng nào đấy anh bạn? Xinh thật đấy, tôi cũng muốn theo dõi.” 

Lăng Hạc bình tĩnh tắt di động, nói: “Đó là vợ tôi.”

Đồng nghiệp sững người, ngay lập tức ngậm miệng. 

Ngày đầu tiên Lăng Hạc đi, nhớ anh. 

Lộc Chi nằm trên giường lăn lộn mãi không vào giấc được, Lăng Hạc kể từ sau tin nhắn báo bình an khi vừa đáp máy bay xong là mất hút luôn, không thèm liên lạc với cô nữa. 

Cô không nhịn nổi, trực tiếp gọi video sang cho anh. 

Có vẻ như Lăng Hạc vừa mới tắm xong nên mái tóc ướt sũng, chỉ mặc bộ áo choàng tắm dài trên người khoét một rãnh sâu hoắm hình chữ V, để lộ lồ ng ngực săn chắc. Mới nhìn thoáng qua thôi mà Lộc Chi đã cảm nhận được th@n dưới mình hơi nóng lên rồi. 

“Anh ở một mình một phòng à?” Cô nằm úp sấp trên giường, tay chống cằm, hai chân đung đưa. 

Lăng Hạc ngắm cô qua màn ảnh, nay cô mặc một chiếc váy rộng thùng thình, song vì hành động vô tư này mà cổ áo càng bị kéo xuống trễ hơn, khe ng ực lồ lộ trước mặt nhìn không sót thứ gì. 

Anh “ừm” một tiếng, giọng điệu trầm khàn.

Lộc Chi tự thấy hiện giờ mình cực kỳ giống một ma nữ háo sắc, không hiểu sao chỉ cần nhìn thấy anh là chỉ muốn cùng anh làm chuyện thân mật. 

“Lăng Hạc.”

“Hửm?”

Lộc Chi đang tính nói thì phía anh chợt vang lên tiếng gõ cửa. Lăng Hạc đứng dậy, bảo cô “chờ một chút” rồi lập tức buông điện thoại ra. Giờ đây thứ Lộc Chi thấy chỉ có trần nhà khách sạn. 

Cuộc gọi video không ngắt, Lộc Chi ngoan ngoãn chờ anh về. Đồng thời, cô nghe thấy phía bên kia có giọng nữ đang trò chuyện. 

“Tôi mua đồ ăn khuya, ăn có muốn qua ăn cùng không?” Là tiếng của nữ đồng nghiệp Du Xảo từng gặp trước đó.

Lăng Hạc đáp: “Tôi không ăn, giờ chỉ muốn đi ngủ thôi.” 

“Vậy thôi, chúc anh ngủ ngon nhé.” Giọng điệu nghe có vẻ hơi thất vọng.

“Ừm, tạm biệt.” 

Được đấy! Lộc Chi lẳng lặng nghe, rất hài lòng với biểu hiện của anh. 

Lăng Hạc quay lại giường cầm lấy di động, Lộc Chi cố tình hỏi: “Đồng nghiệp nữ hả anh?”

Anh cũng chẳng giấu diếm gì: “Ừm.” 

Lộc Chi bĩu môi, bắt đầu làm mình làm mẩy: “Có bữa khuya dâng tận cửa sao anh không đi ăn.” 

Lăng Hạc nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, nhếch miệng cười khẽ: “Chi Chi, em ghen đấy à?”

Lộc Chi sững người, tính phản bác theo bản năng, nhưng rồi lại tự thấy không cần giải thích bởi hình như mình ghen thật. 

Cô không thích cảm giác đó, nên quyết định ra đòn nắm quyền chủ động. 

Một bên dây váy của cô rơi xuống nhưng cô không quan tâm. Cô dịch tay vào trong thêm chút nữa, đồi núi nhấp nhô dưới lớp váy lại càng loá mắt. 

“Lăng Hạc, hồi học cấp ba, anh có khi nào nghĩ tới em rồi… tự an ủi không?” 

Đúng như trong dự liệu, Lộc Chi thấy ngay gương mặt Lăng Hạc đỏ bừng trong nháy mắt. 

Anh không nói gì, cô cắn chặt không buông: “Trả lời em đi.”

Nhìn “đồi núi trập trùng” phía bên kia màn hình, giọng anh lại càng khàn hơn, thành thật đáp: “Có.”

Cô hài lòng mỉm cười, ánh mắt như muốn hớp hồn người ta: “Giờ em muốn xem.” 

Vẻ mặt Lăng Hạc tỏ rõ sự hoảng hốt và nghi ngờ, anh không nghĩ cô lại nói như vậy. 

Lộc Chi tiếp tục dụ dỗ anh: “Anh không muốn em à?” Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Cô kéo hẳn dây váy xuống, gò bông đào trắng như tuyết cứ thế mà lồ lộ ra ngoài, đập thẳng vào mắt anh. 

Anh cảm giác yết hầu mình khô khốc, mở miệng ra tiếng trầm khàn tới đáng sợ: “Chi Chi, em đừng thế.” 

Cô ương bướng không nghe, cứ như một đứa trẻ lì lợm vậy: “Chả sao cả, dù sao cũng có mỗi anh thấy thôi mà.” 

Anh im lặng, tự thấy từ đầu tới cuối mình toàn nói một đằng làm một nẻo. Ngoài mặt thì bảo cô không nên làm thế nhưng ánh mắt lại luyến tiếc không nỡ rời khỏi hình ảnh ấy. 

“Anh cũng cho em xem đi mà.” Cô nghịch ngợm nháy mắt bày tỏ. 

Lăng Hạc nuốt nước miếng, ma xui quỷ khiến thế nào mà cầm di động, hạ camera xuống. Lộc Chi tận mắt thấy anh cởi bỏ đai áo choàng tắm, “gặp gỡ” c@u nhỏ của anh đang căng phồng sau lớp qu@n lót mà không khỏi khép chặt hai chân, giống như làm vậy có thể ngăn được luồng nhiệt đang trào ra. 

Anh kéo qu@n lót xuống, “cây hàng” ấy bật ra dựng thẳng, vẫn là hình ảnh quen thuộc mà cô thấy. 

Ở góc độ này cô không thấy mặt anh, chỉ thấy cây hàng đang hưng phấn ấy và một nửa cơ bụng dưới. 

“Tự an ủi cho em xem đi.” Cô nhẹ nhàng nói, dùng sự dịu dàng chết người để dụ dỗ nhưng cũng mang chút gì đó như mệnh lệnh không cho phép phản kháng. 

Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của cô trên màn hình cùng hai gò bông đào trắng xinh, trong đầu như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, tay vô thức đưa xuống cầm lấy “cây hàng” của mình, bắt đầu trượt lên xuống. 

Quá xấu hổ rồi! 

Dưới cái nhìn chăm chú của cô, đối diện với camera điện thoại, anh đã thủ d@m. 

Thật ra trước kia, rất nhiều đêm anh cũng nghĩ về cô để giải toả d*c vọng. Nhưng lần này lại khác ở chỗ, anh thấy cô qua màn ảnh thật, có người thật sống động hiện ra trước mặt anh. 

Anh nhìn chằm chằm gương mặt Lộc Chi trên màn hình, tưởng tượng đến cảnh mình đang c ắm vào khe rãnh giữa ngực cô, sẽ dùng lưỡi lướt qua mọi chỗ trên cơ thể, thứ đồ vật xấu xí của anh sẽ chôn sâu trong cô, ra vào liên tục. 

Nhìn cây hàng của anh càng tuốt càng trở nên nóng bỏng, Lộc Chi không khỏi nuốt nước miếng. 

Muốn ngậm quá!

Cô nghe được tiếng hít thở nặng nề phía bên kia điện thoại, còn có tiếng “òm ọp” phát ra theo chuyển động tay. 

Cô trở mình, đặt camera điện thoại nhắm ngay chính giữa phía dưới mình, vén váy lên, để Lăng Hạc trông thấy qu@n lót cô sớm đã bị ướt một mảng. Giờ chỗ đó chắc chắn vừa nóng vừa dính, cái miệng nhỏ mấp máy như muốn mời gọi anh vào. 

“Chi Chi…” Anh gọi tên cô.

Cô cởi qu@n lót, với tay xuống tự x0a nắn âm đ ế, thoải mái r3n rỉ không chút ngần ngại. 

Anh nhìn chăm chăm màn hình, tay di chuyển nhanh hơn hẳn, nhưng tự mình tuốt thế này làm sao sướng bằng được vùi mình trong cô. 

Cô cho một ngón tay vào trong, bắt đầu thong thả chọc vào rút ra, nũng nịu nói: “Ưm… chồng ơi… nhanh thêm chút nữa…” 

Lăng Hạc bị tiếng gọi “chồng ơi” của cô k1ch thích, phía bên kia màn hình, cô bé hồng hào của cô đã ra nước nhầy nhụa. 

“Bé cưng, cho hai ngón tay vào đi.” Anh ra lệnh. 

“Ưm…” Cô nghe lời nhét thêm một ngón tay vào, quả nhiên sướng hơn nãy nhiều. 

Nhưng nhớ anh quá!

Muốn anh ở ngay bên cạnh, c ắm vào cơ thể cô. 

Bọn họ nhìn nhau an ủi, nghe tiếng đối phương, tưởng tượng người ấy bây giờ đang ở bên cạnh mình, sau đó cùng nhau l3n đỉnh. 

Sau cao trào, Lộc Chi vẫn không muốn cúp máy, cứ thế mà ngắm anh qua màn hình, dường như có nhìn thế nào vẫn thấy không đủ. 

Cô thấy hình như mình đang càng ngày càng thích anh, càng ngày càng muốn bám dính lấy anh, hình ảnh đó quả thật không giống cô chút nào. 

Cảm xúc xa lạ ấy khiến cô thấy vô cùng bất an. Cô không quen để người khác khống chế tâm trạng mình, ảnh hưởng cảm xúc của bản thân. Ấy vậy mà cô không thể không thừa nhận rằng, Lăng Hạc đang từng chút một len lỏi vào tim cô. 

Cô không bài xích, cũng không kháng cự điều đó, chẳng qua là trong cảm giác vui sướng ấy, vẫn có chút gì đó bất an, lo lắng. 

Bình Luận (0)
Comment