Dịch: Cải Trắng
Quả đúng là tiểu biệt thắng tân hôn(*). Lộc Chi nhận ra mình mới xa Lăng Hạc có một tuần ngắn ngủi thôi mà càng lúc càng nhớ anh da diết.
(*)Tiểu biệt thắng tân hôn: Nôm na là xa cách nhau một thời gian ngắn tình cảm có khi còn cuồng nhiệt hơn lúc mới cưới.
12 giờ đêm, nghe tiếng lạch cách mở khoá, Lộc Chi lập tức lộn một vòng đứng lên khỏi ghế sofa, đi dép lê vào chạy thẳng ra chỗ huyền quan.
Lăng Hạc vừa mở cửa ra, tay kia vẫn còn kéo vali hành lý vào theo, đã đón ngay một cô gái nhào vào lòng mình.
Một ngày dài bôn ba trên đường mệt mỏi ra sao giờ phút này như tan thành mây khói. Khoé miệng anh nhếch lên cười nhẹ.
Lộc Chi dùng cả tay lẫn chân quặp lên người anh, dính cả người mình không rời.
Cô vừa tắm xong, trên người mang theo hương sữa tắm thanh dịu thoang thoảng. Khuôn ngực tròn trịa cách một lớp áo ngủ dán lên ngực anh. Một tuần không chạm vào cơ thể khiến anh cũng hừng hực khó kìm, gần như là cô vừa đụng vào đã cứng.
“Người anh bẩn lắm.”
Cô mới tắm xong, cả người mềm mại thơm tho, anh cả ngày đi ngoài đường, bụi bặm mệt mỏi.
Cô chẳng màng gì mà lắc đầu, cọ cọ đầu vào cổ anh.
Anh buông vali hành lý ra, dùng tay đỡ mông cô, cúi đầu hôn lên môi.
Hai người môi lưỡi triền miên trong chốc lát, Lăng Hạc nén lại xúc động trong người, nói: “Anh tắm cái đã.”
Lộc Chi nhìn anh, ngoan ngoãn gật đầu.
Lăng Hạc giữ nguyên tư thế đó ôm cô vào phòng ngủ, sau đó đặt người lên trên giường.
Lộc Chi dùng tay ôm chặt cổ anh không buông, li3m nhẹ vào lỗ tai đối phương: “Em chờ anh đó nha.”
Lăng Hạc vừa vào phòng tắm, Lộc Chi lập tức mở cửa tủ ra, thay sang bộ nội y tình thú cô mới mua mấy hôm trước.
Bộ nội y này thiếu vải đến không tưởng, áo ngực có chiếc nơ đính ở giữa, viền xung quanh được may bằng lớp vải ren trắng, kéo dài xuống bên dưới ngay sát đùi là lớp vải đen mỏng tang, đi kèm với nó là một chiếc tất đen kéo dài đến đầu gối.
Cô đeo bờm tai mèo được tặng lên, không quên cài luôn chiếc vòng chuông nhỏ ở cổ.
Khoảnh khắc cửa phòng tắm mở ra cũng là lúc cô vừa đeo xong chuông vào cổ, đang trong tư thế quỳ gối trên giường, tay đặt ở sau gáy. Cô phản ứng chậm mất một nhịp, giây sau mới ngẩng lên nhìn Lăng Hạc – người đi từ phòng tắm ra, trên người chỉ mặc mỗi quần trong.
Lăng Hạc ngẩn ngơ nhìn Lộc Chi trước mắt mình.
Lớp vải ren đen bao bọc lấy bầu ng ực sữa trắng nõn, “cô bé” phía dưới như ẩn như hiện. Cô ngước nhìn anh, đôi mắt mở to không chớp như chú mèo con vô tội.
Không cần tiếp xúc da thịt, chỉ cần độc ánh mắt đấy thôi đã đủ khiến Lăng Hạc “ngẩng đầu”.
“Chi Chi…” Tiếng nói như bật hơi từ vị trí sâu nhất của yết hầu, khàn trầm không tưởng.
Lộc Chi buông tay, chống lên giường, cơ thể đổ về phía trước, cười tươi nói: “Chồng à, anh có thích món quà mừng anh về nhà này không?”
Đáng tiếc, cái cô chờ được không phải là câu trả lời mà là Lăng Hạc cúi đầu nồng nhiệt môi lưỡi giao triền với cô.
Cô bị anh đẩy ngã xuống giường, tay cô với ra vuốt v e lưng anh, cảm giác như có thác nước dưới thân mình đang không ngừng ào ào chảy ra, làm cho ga trải giường thấm ướt.
Lộc Chi vừa đáp lại nụ hôn của anh, vừa thầm tự mắng mình không biết liêm sỉ, mới có mấy ngày thôi đã thèm thuồng anh cỡ đó.
Anh kéo nội y xuống làm bầu ng ực sữa nhảy ra, lập tức há mồm ngậm lấy, cứ thế m út vào.
Lộc Chi cũng hết sức khó chịu, không ngừng cọ xát th@n dưới vào người anh.
Cô thèm quá rồi, thậm chí không cần màn dạo đầu cũng được.
“Vào đi anh…”
Lăng Hạc cũng chẳng để mất thời gian quá lâu. Anh vừa hôn cô, vừa tự cởi qu@n lót mình xuống, vào thẳng vấn đề.
Quần mới tụt khỏi th@n dưới chút ít anh đã không kiềm được cắm thẳng vào.
“Ưm a…” Lộc Chi sung sướng r3n rỉ thành tiếng.
Đầu lưỡi Lăng Hạc lại nhân cơ hội chui vào miệng cô, chạm tới đầu lưỡi cô tiếp tục cùng nhau triền miên.
Lộc Chi không thể không thừa nhận, “học sinh ngây thơ” Lăng Hạc ngày nào giờ kỹ thuật hôn đã cao siêu hơn hẳn “người thầy” là cô.
Lăng Hạc dây dưa với đầu lưỡi cô, rất hay lướt qua toàn bộ phần môi và hàm. Lộc Chi cảm giác giờ toàn bộ môi cô đã thấm đẫm, nước miếng chảy xuống cả cằm, nhớp nhớp dính dính.
Nhưng thoải mái chết đi được. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Cô vừa r3n rỉ, vừa duỗi đầu lưỡi ra hòng tiếp tục.
Trước kia, cô chưa bao giờ nghĩ con người ta có thể nghiện hôn.
Lăng Hạc làm phát nào phát nấy đều mạnh, khiến chiếc giường chắc chắn cũng phải rung chuyển theo tiết tấu.
Tất đen trên chân Lộc Chi bị anh xé nát bươm, tiếng lớp vải bị xé toác khiến cô không khỏi đau lòng kêu: “Đồ của em…”
Lăng Hạc không cho cô cơ hội, vừa hôn vừa đáp: “Mua mới sau.”
Anh lật người cô lại, Lộc Chi thấy thế cũng tự động quỳ gối. Lăng Hạc chỉnh để phần th@n dưới dạng rộng ra thêm một chút tiếp tục tiến vào từ phía sau cô.
Anh nhấn eo cô tiếp tục đưa đẩy, Lộc Chi bị cắm cho không thể thẳng người, tay chống lên giường, chiếc chuông đeo ở cổ theo chuyển động phát ra tiếng leng keng, liên tục xen lẫn với tiếng rên đầy nũng nịu của cô.
Lăng Hạc cúi người dựng người cô lên, đặt tay lên ngực x0a nắn, dán mình vào lưng cô thuận thế vươn lưỡi li3m nhẹ phần lỗ tai, khiến Lộc Chi k1ch thích đến run người.
Cô nghe có tiếng cười nhẹ vang lên từ đằng sau: “Chú mèo con này có cái tai nhạy cảm quá.”
Lộc Chi đỏ mặt.
Không hiểu sao, rõ ràng nội y tình thú là cô chủ động mua nhưng thấy Lăng Hạc tiếp lời như vậy, cô lại hơi hơi thẹn thùng.
Cũng cảm thấy anh như này rất mới lạ, khiến người ta say mê không thôi.
Cô quay đầu, vươn lưỡi ra, Lăng Hạc đưa tay xoa mặt cô rồi đáp lại nụ hôn.
Có lẽ vì xa cách nhau một tuần nên lần này hai người lâm trận lâu hơn hẳn ngày trước.
Hai người cứ thế dính lấy nhau không rời. Lộc Chi không biết mình đã l3n đỉnh bao nhiêu lần, nhưng dù làm bao lâu thì cô vẫn cảm thấy có vẻ Lăng Hạc chưa tận hứng.
Cô biết, nếu cô kêu mệt muốn dừng, chắc chắn Lăng Hạc sẽ không tiếp tục.
Có điều lần này cô cũng không muốn kết thúc việc thân mật với anh sớm, ngoài cảm giác sung sướng khi thăng hoa, cô còn mê luyến cảm giác được kết hợp chặt chẽ với anh.
Mỗi một lần Lăng Hạc tới gần, tim cô lại thêm một lần gia tốc.
Mỗi lần ôm anh khi cao trào, Lộc Chi đều có cảm giác thoả mãn chưa từng thấy.
Lúc Lăng Hạc ôm cô ra khỏi phòng tắm sau khi đã tắm rửa sạch sẽ, Lộc Chi lười nhác mở mắt, mơ màng nhìn quanh sàn nhà vương vãi bộ quần áo “bất hạnh” bị xé nát bươm, rồi cả đồng hồ trên đầu giường hiển thị giờ là 4 giờ sáng.
Cô mệt tới mức không muốn mở mắt. Sau khi được Lăng Hạc đặt lên giường, cô co người vào chăn rồi rúc vào lồ ng ngực anh.
Lăng Hạc cúi đầu hôn lên trán cô, dần dà đi xuống chóp mũi và cuối cùng là đôi môi.
Cơn buồn ngủ tự dưng bay biến trong nháy mắt, cô cảm nhận được tim mình lại bắt đầu đập rộn ràng.
Cô mở mắt ra nhìn anh.
Vừa hay đối diện với ánh mắt đong đầy tình cảm của Lăng Hạc.
Lạ thật đấy, trước giờ ánh mắt anh nhìn cô, luôn rung động như vậy sao?
Lăng Hạc nghĩ mình làm cô tỉnh giấc, áy náy bảo: “Ngủ đi, anh không phiền em nữa.”
Cô kéo tay anh đặt lên ngực mình:
“Lăng Hạc.”
“Hình như em, rất thích anh.”
Cô đang mặc áo thun của anh, nơi bàn tay anh chạm vào cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ của trái tim.
Ngay lúc này đây, họ nhìn thấy nhau, nhịp tim của cô như đã hoà chung với nhịp đập của anh.