Thủ Tướng Mời Xem Đơn Ly Hôn

Chương 126

Chương 126 EM ĐÃ TỪNG NGHE THẤY CHƯA? (2)

Utah Tụng Hương nói xong, Tô Thâm Tuyết mới nhận ra chuyện gì đang diễn ra.



Người bắt cô đi bỏ phiếu chính là ngài Thủ tướng. Nhưng có vẻ như người đó sẽ giết cô ngay khi cô tham gia vào cuộc bầu chọn "đệ nhất phu nhân".



Chỉ vài giây ngắn ngủi mà sự bất mãn trong anh đã được kích hoạt hoàn toàn.



"Mau trả lời tôi!"



"Tôi..." Tô Thâm Tuyết hé miệng, nhưng nhất thời cũng không biết nên đáp một câu xã giao cho anh vui lòng, hay là nói sự thật.



"Chết tiệt!" Sự cáu kỉnh và tức tối hiện rõ trên khuôn mặt của Utah Tụng Hương, "Có vẻ như em bỏ phiếu thật đấy à!"



Không đợi Tô Thâm Tuyết trả lời, Utah Tụng Hương đã quy chụp cho cô một tội danh.



"Tô Thâm Tuyết, em đúng là ngốc hết thuốc chữa."



Người này gõ cửa phòng cô vào lúc nửa đêm để nói rằng cô là kẻ ngốc hết thuốc chữa? Đánh giá từ hành động vô cùng khó hiểu này, người hết thuốc chữa phải là anh mới đúng, nhưng không biết là đã xảy ra chuyện gì, "Không... không hề, tôi không hề tham gia bầu chọn." Tô Thâm Tuyết lại lắp ba lắp bắp.



"Không hề tham gia bầu chọn?"



Cô gật đầu.



"Tôi rút lại câu ‘Tô Thâm Tuyết ngu ngốc hết thuốc chữa’ vừa rồi." Giọng điệu của Utah Tụng Hương đã dịu đi đôi chút.



Tờ mờ sáng, cô mơ mơ màng màng đứng ở đây, đối diện với người chồng cũ tức giận và say khướt nói rằng mình đi nhầm phòng, nhất thời Tô Thâm Tuyết không biết phải làm sao.



Nhưng Utah Tụng Hương muốn cô tham gia vào cuộc bầu chọn là một chuyện vô cùng thật.



Sau vài phút suy nghĩ, cô lại lắp ba lắp bắp bổ sung thêm một câu: "Dạo này có quá nhiều chuyện xảy ra, tôi cũng đã quên mất việc đó rồi. Nếu... nếu anh muốn... nếu anh muốn, tối nay tôi sẽ... sẽ... tham gia bỏ phiếu..."



"Em dám!" Utah Tụng Hương đột nhiên hét lên.



Được thôi, lúc này dường như cô đã nắm bắt được suy nghĩ của ngài Thủ tướng rồi. Nếu bỏ phiếu cho cô gái có chiếc răng khểnh kia thì Tô Thâm Tuyết sẽ trở thành một kẻ ngốc hết thuốc chữa.

Lúc này đã gần hai giờ sáng rồi.



Tô Thâm Tuyết giả vờ ngáp dài một cái.



Nhưng, dường như Utah Tụng Hương không hề chú ý đến, anh chẳng hề nhúc nhích gì hết.



Cô chỉ còn cách lên tiếng: "Ngài Thủ tướng, ngài nên về đi thôi."



Khi bàn tay chặn tên cánh cửa buông xuống, Tô Thâm Tuyết mới thở phào.



Cửa đóng lại, nhưng người mà cô muốn tiễn đi lại bước vào.



Utah Tụng Hương giữ chặt cả hai tay cô áp lên cánh cửa.



Đây là tình huống gì thế này?



Không chỉ xâm nhập vào phòng cô, mà còn chất vấn cô: "Tô Thâm Tuyết, em cố ý đúng không, cố ý trước mặt tôi mà cứ tỏ vẻ ủ rũ cúi đầu. Em biết rõ hơn ai hết, tôi không thể chịu nổi được dáng vẻ này của em mà. Lại giở thủ đoạn mới ra nữa à?"



Lại... lại nữa rồi.



"Tôi đâu có bảo anh tới gõ cửa phòng tôi chứ." Cô bực bội nói.



Anh trầm mặc.



Cô lơ đễnh nhìn quanh.



"Em... em biết rõ là..." Anh ngừng lại, rồi hạ giọng thật trầm, "Em biết rõ là tôi không thể nào chịu đựng được cái dáng vẻ này của em mà."



Chính thái độ dằn vặt của tên này đã khiến cô phải bày ra dáng vẻ đó. Mà rốt cuộc là dáng vẻ gì mới được cơ chứ?



"Dáng vẻ gì của tôi cơ?" Cô hỏi.



"Trên bãi cỏ, cúi đầu rời đi, cúi gằm như kiểu đầu em muốn cắm luôn xuống đất ấy, cái điệu bộ đó... tôi thật sự không chịu nổi."



Tô Thâm Tuyết biết, bất kể là cách thức trò chuyện, hay là nội dung cuộc trò chuyện giữa họ thì đều không được đúng lắm. Nhưng lúc này đây lại chính là khoảnh khắc mà trái tim con người ta mềm yếu mong manh nhất.



Cô bĩu môi.



"Lúc đó... em tìm tôi có việc gì." Anh hỏi.



"Không có việc gì hết." Cô đáp.



"Lúc đó... tôi nói đi đi là nói lũ quạ, không phải nói em."



Tiếng "ừ" của Tô Thâm Tuyết còn nhỏ hơn cả tiếng thở nữa. Nghĩ ngợi gì đó, cô lại bồi thêm một câu "Lúc đó, tôi đang không được vui. Còn nữa, tôi vừa đọc được một tin cáo phó không may mắn."



Utah Tụng Hương gục đầu vào cánh cửa.

Trán cô chạm nhẹ vào cánh tay anh.



Khách tham dự bữa tiệc cưới tổ chức ngoài trời suốt đêm, còn Tô Thâm Tuyết và Utah Tụng Hương ngồi trên ban công, bên cạnh đặt rượu và hoa quả tráng miệng, cô mặc áo khoác của anh.



Ngay cả Tô Thâm Tuyết cũng không biết làm thế nào mà mọi chuyện lại trở nên như vậy. Lúc đầu cô chỉ muốn nói chuyện với anh, rồi anh đề nghị đi ra ban công.



Không khí ở ban công khá tốt, vậy nên bọn họ mới đi ra.



"Tô Thâm Tuyết, tham dự lễ cưới sao có thể không uống một vài ly được chứ." Utah Tụng Hương nói với cô.



Cũng đúng, nơi này cách xa thành phố, Nữ hoàng và Thủ tướng hiếm khi có được những giây phút thảnh thơi như vậy. Anh đi lấy rượu, còn cô đợi ở trong phòng, trước khi rời đi anh luôn miệng hứa rằng sẽ trở lại ngay, dặn cô không được ngủ trước.



Gần đây mối quan hệ giữa Nữ hoàng và Thủ tướng khá căng thẳng. Đêm nay cũng là một cơ hội tốt, đương nhiên cô sẽ không để lỡ.



Utah Tụng Hương mang rượu và cả hoa quả ăn nhẹ nữa.



Dưới bầu trời đầy sao lấp lánh, hai người cùng ngồi trên ban công, nâng chén cạn ly.



Sau vài ngụm rượu, cô bắt đầu trải nỗi lòng. Những thành viên Hoàng gia ai nấy đều kiêu ngạo, đặc biệt là Phu nhân Bộ trưởng Bộ Khoa học Công nghệ.



Anh lặng im nghe cô nói. Cô cứ nói mãi nói hoài, rồi thở dài, Tụng Hương, nếu trước đây anh cũng giống như thế này thì tốt biết bao.



Câu này vừa nói ra, tự cô cũng chìm vào im lặng.



Anh lại rót rượu cho cô.



Họ cụng ly.



Cô tiếp tục phàn nàn, anh tiếp tục lắng nghe. Gió đêm thổi qua, anh muốn kéo lại cổ chiếc áo khoác đang choàng quanh người cô. Con trai trưởng nhà Utah bỗng tỏ ra đứng đắn như vậy, cô thật sự cảm thấy không quen.



Cô liếc nhìn anh.



"Tô Thâm Tuyết, em đừng nhìn tôi như vậy." Đây là giọng điệu khi muốn cảnh cáo người khác của con trai trưởng nhà Utah.



Đấy nhìn xem, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, cô bật cười ha ha.



"Cũng đừng cười như vậy."



Không được nhìn anh như vậy, cũng không được cười như vậy?



"Tại sao chứ?" Cô hỏi.



"Chẳng tại sao cả." Anh đáp.



Lần thứ ba họ nâng ly.

Tô Thâm Tuyết phát hiện ly rượu của mình đã cạn ba lần, nhưng ly rượu của Utah Tụng Hương chỉ vơi đi một chút. Thật sự là không công bằng. À phải, cô vẫn luôn băn khoăn về sáu cú đá trong khách sạn lần trước, lần này có thể mượn rượu để đòi nợ rồi.



Lần thứ nhất anh né được, lần thứ hai, lần thứ ba anh cũng né được. Cô sốt ruột, vội vàng hét lên rằng anh nhường cô một cú thì mất gì cơ chứ? Men rượu khiến cho suy nghĩ của cô trở nên quyết liệt hơn. Cô bắt đầu tuôn ra những câu kiểu như "liệu có phải bây giờ chỉ có cô gái có răng khểnh mới có thể đá được anh?".



"Liệu có phải bây giờ chỉ có cô gái có răng khểnh mới có thể đá được anh?" là ký ức cuối cùng mà Tô Thâm Tuyết nhớ được trên ban công đêm đó.



Trong cơn mơ màng, cô ngã vào một vòng tay ấm nóng. Cô khóc trong vòng tay đó, giống y như hồi tháng Năm trong một căn phòng khách sạn vô danh ở Budapest.



"Tụng Hương, mất hết rồi, không còn nữa rồi."



Mất hết rồi, không còn nữa rồi. Tụng Hương, chẳng còn điều gì có thể tuyệt vọng hơn chuyện đang xảy ra nữa.



Khi cô tỉnh dậy, nắng vàng treo trên khung cửa sổ, cô vẫn đang ở trong phòng nghỉ tại lâu đài. Hà Tinh Tinh đang thu dọn đồ đạc cho cô. Cổ họng cô bỏng rát.



Uống nước xong, Tô Thâm Tuyết nhìn ban công một hồi, rồi nhìn xuống vị trí bên cạnh cô ở trên giường.



Cô hồi hộp căng thẳng vén chăn lên. Chiếc gối bên kia có dấu hiệu lún xuống khiến cô càng cảm thấy bất an.



Cô giả vờ vô tình hỏi chuyện vu vơ với Hà Tinh Tinh. Hà Tinh Tinh nói với Tô Thâm Tuyết rằng cô ấy mở cửa phòng của Nữ hoàng lúc năm giờ hai mươi phút sáng.



"Cô không nhìn thấy ai khác sao?" Cô hỏi trong nỗi sợ hãi, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào vết trũng sâu trên chiếc gối.



"Không có."



Cô thở phào nhẹ nhõm và tiếp tục cuộc trò chuyện. Chẳng có gì thay đổi trong phòng của Nữ hoàng so với lúc Hà Tinh Tinh rời đi cả. Còn ban công...



"Nữ hoàng bệ hạ, ban công cũng không có gì." Hà Tinh Tinh mở cửa ra ban công.



Cuối cùng thì Tô Thâm Tuyết cũng hoàn toàn nhẹ nhõm.



Cặp vợ chồng mới cưới sẽ ở trong lâu đài để hưởng tuần trăng mật. Ngài Thủ tướng đã rời đi lúc sáu giờ sáng nay. Khách mời đã về hết khoảng hai phần ba. Tổng lý sẽ ở lại đây một đêm. Hà Tinh Tinh thông báo lại cho Tô Thâm Tuyết.



Ôm cô dâu trước khi tạm biệt, Tô Thâm Tuyết rời khỏi lâu đài cổ và trở về Cung điện Jose lúc mười giờ.



Tại khu vực công cộng ở lối vào Cung điện Jose, số người biểu tình với những tấm biểu ngữ tăng mạnh, hôm qua có hàng chục người thì nay đã lên đến hàng trăm người.



Nhìn thấy xe riêng của Nữ hoàng xuất hiện, những người này vẫy mạnh những tấm biểu ngữ đang cầm trên tay với dòng chữ được ghi rõ: Yêu cầu Phu nhân Bộ trưởng Bộ Khoa học và Công nghệ xin lỗi công khai về hành vi của mình.



Nguyên nhân khiến số lượng phản đối tăng đột biến là do tối hôm qua, Phu nhân Bộ trưởng Bộ Khoa học và Công nghệ đã đăng lên mạng xã hội cá nhân một bức ảnh bà ta đi sự kiện, ghế VIP trị giá 50.000 đô la Mỹ, trang phục trị giá hàng chục triệu đồng. Nếu những bức ảnh du lịch trước đây là vô tình thì hành động lần này được cho là cố ý.



Trong nhiều ngày liên tiếp, điện thoại di động của Phu nhân Bộ trưởng Bộ Công nghệ đều trong tình trạng tắt máy, chỉ biết được một tin tức duy nhất là bà ta hiện đang ở với bà ngoại tại Washington.



Có bà ngoại có tiếng nói ở Washington là chỗ dựa để Phu nhân Bộ trưởng có tự tin ngang nhiên thách thức thế giới bên ngoài.



Ngày mai là cuối tuần, nếu Phu nhân Bộ trưởng nhất quyết không xin lỗi thì sẽ càng có nhiều người biểu tình hơn.



Cô gọi đến Washington, và người bắt máy trả lời rằng Phu nhân Bộ trưởng đã ra ngoài.



Sáu giờ tối, tình hình có chuyển biến.



Phu nhân Bộ trưởng Bộ Khoa học Công nghệ không chỉ công khai gửi lời xin lỗi tới toàn thể nhân dân Goran trên mạng xã hội mà còn quay video bày tỏ rằng bà ta vô cùng hổ thẹn về hành động của mình.

Xóa sạch mọi bài đăng trên mạng xã hội, xuất hiện với gương mặt nhợt nhạt không trang điểm, cuối cùng là cúi đầu thật sâu, cách thức Phu nhân Bộ trưởng thể hiện thái độ ăn năn cũng không đến nỗi nào.



Liệu Phu nhân Bộ trưởng có thật sự cảm thấy hối lỗi không?



Thôi bớt đi, bài đăng xin lỗi và những bức ảnh kia chỉ được đăng tải cách nhau chưa đầy hai mươi tư giờ.



Về lý do Phu nhân Bộ trưởng đột nhiên quay ngoắt một trăm tám mươi độ, Cục Quan hệ Công chúng Hoàng gia luôn giữ im lặng với Nữ hoàng, cả đội ngũ Hoàng gia cũng vậy. Cuối cùng đích thân người phụ trách Văn phòng đã dõng dạc khẳng định, số Một đường Jose đã gọi điện đến Washington.



Khi màn đêm buông xuống, những người biểu tình tập trung tại cổng Cung điện Jose lần lượt rời đi. Làn sóng chống lại Hoàng gia trên mạng xã hội cũng dần lắng xuống sau lời xin lỗi của Phu nhân Bộ trưởng.



Tô Thâm Tuyết liên tục tự nhủ sự việc đã được giải quyết thỏa đáng, cô cũng không cần biết nguyên nhân thực sự. Nhưng đến tám giờ mười phút, Tô Thâm Tuyết vẫn yêu cầu Hà Tinh Tinh chuẩn bị xe.



Tám giờ hai mươi phút tối, Nữ hoàng lên xe và yêu cầu: Đưa tôi đến số Một đường Jose để bàn một số công chuyện với ngài Thủ tướng.



Chín giờ, xe chạy vào số Một đường Jose. Lần này xe của cô không đi vào bãi đỗ xe dành cho người nhà. Cô không còn là phu nhân của Thủ tướng nữa, đương nhiên không thể vào bãi đỗ xe của gia đình được.



Xe dừng lại cách hàng rào chắn tại khu vực cổng vào VIP khoảng chục mét, Hà Tinh Tinh xuống xe trao đổi trước với bảo vệ.



Khoảng chừng mười lăm phút sau, quản gia riêng của Utah Tụng Hương xuất hiện.



Quản gia thông báo với Nữ hoàng, tối nay ngài Thủ tướng mở tiệc tại dinh thự, trước tiên mời Nữ hoàng vào trong đợi, ông ta đã cho người đi thông báo với ngài Thủ tướng rồi.



Quản gia dẫn cô tới trước cửa phòng làm việc của ngài Thủ tướng.



Do dự một lúc, cô chậm rãi bước qua cửa phòng.



Phòng làm việc của Thủ tướng có hai tầng, tầng hai là không gian riêng. Tô Thâm Tuyết dừng lại trước cầu thang, liếc nhìn lên tầng trên. Không gian đó mang theo bao ký ức đã qua của cô và anh.



Vị quản gia người Anh là một người rất nhạy bén trong việc quan sát, ông ta lập tức để Nữ hoàng tự tìm chỗ ngồi, còn mình thì đi chuẩn bị đồ uống cho Nữ hoàng.



Tầng một của phòng làm việc có một khu vực riêng để tiếp khách, Tô Thâm Tuyết chọn vị trí nổi bật nhất rồi ngồi xuống.



Cũng sắp tới chín rưỡi tối rồi. Trải qua một khoảng thời gian chờ đợi, nỗi ấm ức trong lòng cô có lẽ đã giảm đi phân nửa. Đáng lẽ ra cô nên đến tìm anh vào ban ngày thì tốt hơn, hoặc là, không đến tìm thì càng tốt.



Khi tiếng mở cửa vang lên, Tô Thâm Tuyết đang ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà.



Người bước vào không phải là quản gia, mà là chủ nhân của phòng làm việc này.



Utah Tụng Hương đang bê một khay đồ uống vào.

Trà đen Thổ Nhĩ Kỳ được đặt trên bàn tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, Utah Tụng Hương cũng không hỏi cô tại sao lại đến đây, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh. Anh mặc áo len cổ lọ màu xám sẫm cùng quần ống suông thẳng tắp. Ăn mặc như thế này, có vẻ vị khách tới số Một đường Jose tối nay rất thân thiết với ngài Thủ tướng.



Chiếc áo len đen mà Utah Tụng Hương đang mặc có một số kỷ niệm với Tô Thâm Tuyết.



Cô nhấp một ngụm trà, ngước mắt lên.



Cơn giận dữ vừa mới nguôi ngoai phần nào lại được dấy bùng lên vì thái độ lơ đễnh nhàn nhã như mây như gió của Utah Tụng Hương.



Đặt mạnh tách trà lên bàn, giậm chân thật mạnh xuống sàn nhà, Tô Thâm Tuyết đứng bật dậy, đi đến trước mặt Utah Tụng Hương, hai tay siết chặt lại: "Anh luôn luôn làm thế này, anh luôn làm thế này!"



Utah Tụng Hương hơi nhướng mày lên.



Đương nhiên là con trai lớn là Utah – người được mệnh danh là "con của các vị thần" sẽ không hiểu được ý của cô khi nói "Anh luôn luôn như thế này" có nghĩa là gì.



Tô Thâm Tuyết thầm cười lạnh.



"Chẳng phải ngài Thủ tướng luôn nói mình bận công việc sao? Chẳng phải Văn phòng anh lúc nào cũng chất đống đầy tài liệu công văn cần giải quyết à?"



"Tô Thâm Tuyết, em lại đang nói những lời vô nghĩa linh ta linh tinh gì nữa đây?"



"Vì ngài Thủ tướng đây rất bận công việc, vậy nên xin ngài đừng xen vào việc của Cung điện Jose nữa." Cô huơ tay trong không trung, "Trong mắt ngài, từ đầu đến cuối Tô Thâm Tuyết chẳng qua chỉ là một linh vật đắt tiền không hơn không kém."



Hàng mày của Utah Tụng Hương càng nhíu chặt.



Chết tiệt, chiều cao chênh lệch khiến cô cảm thấy khí chất của mình bị lép vế nặng nề. Cô cố gắng kiễng chân lên, hằn học hỏi: "Anh cho người gọi điện đến Washington đúng không?"



"Nữ hoàng bệ hạ đùng đùng đến tận đây chỉ vì chuyện này sao?" Cuối cùng thì cặp mày đang nhíu chặt của anh cũng giãn ra.



Chỉ vì chuyện này thôi sao?

Vietwriter.vn

Chuyện khó khăn khiến cô phải đau đầu nhức óc mấy ngày liền, nhưng đối với anh thì đã trở thành "chỉ vì chuyện này".



Đã giận lại càng thêm giận, cô nắm chặt cổ áo len của Utah Tụng Hương bằng cả hai tay: "Anh lấy tư cách mà lại xen vào chuyện của tôi? Tự tôi cũng có thể giải quyết chuyện đó."



Trong những ngày qua, cô đã ký rất nhiều văn bản hạn chế Phu nhân Bộ trưởng Bộ Khoa học Công nghệ.



Utah Tụng Hương nhìn cô bằng thái độ hoàn toàn trái ngược với cô. Mặc dù cặp lông mày vẫn chưa hoàn toàn giãn ra, nhưng mắt anh như lấp lánh nét cười.



Khốn kiếp!



"Trong mắt anh tôi nực cười như vậy sao?" Cô cao giọng chất vấn.



"Ai nói em nực cười đâu."

"Rõ ràng là anh đang cười còn gì." Cô kiễng chân lên cao hơn.



"Anh không cười." Utah Tụng Hương vừa nói vừa đánh mắt đi, lông mày không còn nhíu chặt, và ý cười trong ánh mắt anh rõ ràng hơn.



Còn nói là không cười nữa đi!



Nhìn theo ánh mắt của Utah Tụng Hương, Tô Thâm Tuyết thấy bóng cô và anh phản chiếu rõ ràng trên chiếc tủ trang trí bên cạnh. Do chiều cao chênh lệch nên dáng cô khi chộp lấy cổ áo anh không giống như đang mất bình tĩnh chút nào, ngược lại còn có vẻ như cô đang cố vươn tay ôm lấy anh.



Sao có thể ôm ấp con người này được cơ chứ?



Tô Thâm Tuyết nới lỏng tay, lùi về sau một bước. Cô muốn hét tướng vào mặt anh lần nữa, nhưng... khi cô mở lời, thì lại biến thành: "Utah Tụng Hương, anh là đồ khốn kiếp!"



Không tồi, âm thanh đã đủ vang, nhưng ngay chính cô cũng cảm thấy bản thân như đang nhõng nhẽo mắng yêu vậy.



Nhõng nhẽo ư! Không đời nào cô đi nhõng nhẽo, nũng nịu với con người này được!



Dừng lại, không thể để mọi chuyện diễn biến như thế này được. Tóm lại đều là do anh, tại anh đã nhìn cô bằng ánh mắt ấy.



Anh nhìn cô với vẻ mặt đó, lại còn đang mặc chiếc áo len mà cô chọn cho anh. Cả cô cũng có lỗi, tự nhiên lại chọn thời điểm này mà tìm đến tận chỗ anh. Hơn nữa cô cũng không nên kéo cổ áo len của anh như vậy nữa.



Vì nếu cô không kéo cổ áo len của anh, cô sẽ không nhìn thấy vết xước trên cổ anh.



Chỗ xước này cô hiểu quá rõ, cũng biết ai đã gây ra vết xước đó.



Đêm qua cô say đến mức chẳng biết trời trăng gì, sáng nay tỉnh dậy với chiếc gối bên cạnh có vết lõm sâu xuống, Tô Thâm Tuyết cảm thấy vô cùng hoảng sợ, khó khăn lắm cô mới thoát khỏi anh mà.



Lúc này, điều duy nhất vẫn còn có thể trưng ra là khuôn mặt nghiêm nghị mà thôi.



Cô nghiêm mặt, trừng trừng nhìn anh đầy tức tối.



Dường như giờ phút này, anh rất muốn làm hòa với cô, anh giơ tay lên thề, ra vẻ tử tế: "Anh hứa, anh không cười."



Giờ là lúc cô nên nói lời tạm biệt, bước ra khỏi nơi này không ngoảnh đầu lại, từ rày về sau phải giữ khoảng cách với người đàn ông này, hết mức cẩn thận không giao thiệp nhiều với anh. Tô Thâm Tuyết tự nhủ với chính mình như vậy.



À đúng rồi, trước khi đi, cô phải nhấn mạnh lại một lần nữa.



Cô đứng thẳng lưng, khẽ hắng giọng rồi nói: "Thưa ngài Thủ tướng, phiền ngài từ nay về sau đừng xen vào chuyện của Cung điện Jose nữa." Cuối cùng, vẫn cảm thấy còn chưa đủ rõ ý, cô lại nói thêm một câu: "Tôi không đến nỗi bất tài vô dụng như ngài nghĩ đâu."



Những lời này đã đổi lấy được nụ cười nhạt nơi khóe miệng anh, nụ cười thoáng cay đắng.



"Anh cũng đã được lĩnh giáo năng lực của con gái lớn nhà họ Tô rồi, phải không nào?" Nụ cười nơi khóe miệng chất chứa đau khổ, giọng nói của anh cũng vậy.



Nghe Utah Tụng Hương nói vậy, Tô Thâm Tuyết lại thấy chột dạ.



Được rồi, những gì cần nói đã nói xong rồi, đến lúc phải chào tạm biệt thôi. Nhưng không hiểu sao, chân cô như mọc rễ không nhấc lên nổi.

"Tô Thâm Tuyết, anh không hề có ý xem thường em, chỉ là anh..." Utah Tụng Hương dời mắt, "Anh chỉ không đành lòng nhìn em mỏi mệt áp lực. Nếu em không muốn thì từ nay anh sẽ không xen vào chuyện của em nữa." Anh đã hạ giọng đến mức không thể trầm hơn được nữa, "Nếu sau này em không muốn anh xen vào chuyện của em, thì cũng đừng tỏ ra chán nản, ủ rũ trước mặt anh nữa."



Trạng thái "chết lặng" mà người ta thường hay nói quả thật khá phù hợp để mô tả cảm xúc của Tô Thâm Tuyết tại thời điểm này. Chết lặng có thể được hiểu là sốc theo một nghĩa nào đó.



Tô Thâm Tuyết thừa nhận, thái độ của Utah Tụng Hương làm cô hơi bị sốc.



Không, chắc chắn là có ý tứ gì đó, cô vắt óc suy nghĩ.



Đợi chút.



Utah Tụng Hương đang cho rằng cô lại làm trò. Đúng, đúng vậy, vì mọi chuyện quá khó khăn, nên mới dùng đến chiêu thức mà ủ ê trước mặt anh. Tên này dùng cách này để chế nhạo năng lực của cô đây mà!



Đúng là như vậy rồi.



"Utah Tụng Hương, anh cho rằng cúi đầu ủ ê trước mặt anh là chiêu trò mới gì đó của tôi có phải không?" Cô ấm ức nói.



Utah Tụng Hương lại thở dài: "Tô Thâm tuyết, người ta gừng càng già càng cay, còn em càng lớn lại càng ngố."



Xem đi, anh lại đang chê bai cô già nua kia kìa.



Thôi bỏ đi, Tô Thâm Tuyết quyết định sẽ đơn phương rút lui, dù sao cô cũng đã nhận định rằng Utah Tụng Hương đang dùng cách này để nhạo báng năng lực của cô.



Chỉ có nghĩ như vậy, Tô Thâm Tuyết mới cảm thấy nhẹ nhõm đi đôi chút.



"Tóm lại, từ nay về sau anh đừng can dự vào chuyện của tôi nữa." Cô nhìn Utah Tụng Hương và nói.



Lúc này, cô còn chẳng buồn cất lời chào tạm biệt người trước mặt.



Nhưng chưa đi được vài bước, cô đã bị Utah Tụng Hương giữ lại.



"Buổi trưa ngày mai anh có khoảng một tiếng rưỡi rảnh rỗi. Lúc trước anh đã nghĩ, liệu có nên tranh thủ khoảng thời gian một tiếng rưỡi này để đi tới Cung điện Jose, tìm Nữ hoàng bệ hạ trò chuyện về việc này hay không. Thật không ngờ, Nữ hoàng bệ hạ đã tự mình tìm đến tận nơi." Utah Tụng Hương chống một tay lên, chắn ngang cửa chặn cô lại.



Thật đáng chết, sao dạo gần đây con người này lại luôn thích chặn đường cô vậy chứ?



"Làm gì vậy?" Mặc dù vẫn luôn biết là sẽ chẳng có tác dụng gì đâu, nhưng Tô Thâm Tuyết vẫn làm động tác đẩy anh ra, "Tránh ra, tôi phải đi về."



Utah Tụng Hương đưa tay chỉnh lại cổ áo, Tô Thâm Tuyết lại nhìn thấy những vết xước nơi cổ anh lần nữa.



Như thể sợ cô không nhìn thấy rõ, anh ngả người sát về phía cô hơn, nói một câu đầy ẩn ý, "Đêm qua Nữ hoàng bệ hạ không nể tình chút nào!"

Bình Luận (0)
Comment