Thủ Tướng Mời Xem Đơn Ly Hôn

Chương 127

Chương 127 EM ĐÃ TỪNG NGHE THẤY CHƯA? (3)

Khu vực tiếp khách của phòng làm việc được ngăn lại bằng một lớp cửa kéo kiểu Nhật, chỉ để mở một trong bốn tấm của cánh cửa, Utah Tụng Hương đứng chắn trước cửa, tay lại chống theo chiều ngang, ngang nhiên cản đường đi của Tô Thâm Tuyết không chừa lấy một khe hở.



Cô đang kéo cánh tay anh, khoảng cách giữa hai người gần đến mức nếu chỉ nhìn bóng của cả hai phản chiếu trên sàn nhà, thì sẽ lầm tưởng hai người họ đang dán sát vào nhau.



Lúc nói "Đêm qua Nữ hoàng bệ hạ không nể tình chút nào", hơi thở của anh phả vào mặt cô.



Một số hình ảnh nhanh chóng lướt qua, cô như láng máng nghe thấy giọng nói nam tính đầy nhẫn nhịn và kiềm chế vang lên bên tai mình: "Tô Thâm Tuyết, em cố ý đúng không, cố ý dùng cách này để hành hạ anh, có đúng không hả?"



"Không phải, không phải đâu." Ngay sau đó là giọng con gái buồn bực đáp lại, nhưng tay lại đang tìm kiếm một vị trí thoải mái, hết cào chỗ này lại cấu chỗ kia, miệng cứ không ngừng: "Tụng Hương, anh đừng lộn xộn."



"Chết tiệt, câu này phải là anh nói với em mới đúng đấy." Anh đáp.



Nghĩ đến đây, da đầu cô rờn rợn, không dám nghĩ sâu hơn nữa.



Cô vờ như không nhìn thấy vết cào trên cổ anh, liên tục nhắc nhở: "Tụng Hương, anh làm gì đấy, mau bỏ tay ra, tôi muốn về."



Thế mà anh vẫn không chịu nhúc nhích, vờ vịt như một học sinh vô cùng hiếu học: "Bây giờ anh đang có chuyện cần xin lời khuyên của Nữ hoàng bệ hạ đây. Ngày mai là ngày diễn ra các hoạt động bảo vệ biển và môi trường theo Hiến pháp Goran, vì thế, xế chiều ngày mai, anh phải tham gia bơi tiếp sức vì cộng đồng. Vậy thì, ngày mai anh cũng đâu thể mặc áo len cao cổ mà tham gia được đúng không? Trong hoạt động ngày mai, giới phóng viên đều có mặt, đến lúc đó, nếu có phóng viên hỏi anh vết cào trên cổ Thủ tướng từ đâu mà có thì sao? Nữ hoàng nghĩ thử xem, đến lúc đó anh nên trả lời thế nào?"



"Tôi không biết anh đang nói gì." Cô bắt đầu tránh né, nhìn dáo dác xung quanh.



"Em không biết ư?"



"Đương nhiên rồi."



"Thế thì anh chỉ đành có gì nói nấy với các phóng viên rồi."



"Anh dám!"



Cô vội ngẩng phắt lên, bốn mắt chạm nhau, gương mặt đỏ ửng của cô soi bóng trong mắt anh.



Tiếng mở cửa chợt vang lên, theo sau là tiếng gọi "Thưa ngài Thủ tướng" vô cùng êm tai.

Tô Thâm Tuyết vội rút tay về, tay của Utah Tụng Hương cũng rũ xuống.



Một bóng dáng thanh thoát xuất hiện bên trong phòng làm việc, đó là con gái rượu của Bộ trưởng Bộ Quốc phòng. Thấy Nữ hoàng xuất hiện ở đây, cô gái ấy bất ngờ, chân cũng khựng lại, cứ thế ngơ ngác đứng đó.



Vừa nhìn Tô Thâm Tuyết đã hiểu ra khách mời mà Thủ tướng mở tiệc chiêu đãi tối nay là ai. Trang phục của cô con gái rượu nhà Bộ trưởng Bộ Quốc phòng cũng mang phong cách thoải mái gần gũi y hệt Thủ tướng vậy.



Ừ, nhìn hai người này cũng có vẻ thú vị đấy.



Sự xuất hiện của lá ngọc cành vàng nhà Bộ trưởng Bộ Quốc phòng đã gỡ thế bí cho Tô Thâm Tuyết. Cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó cũng bước ra khỏi cửa.



Lúc này, con gái Bộ trưởng Bộ Quốc phòng chợt bừng tỉnh, vội hành lễ và giải thích với Nữ hoàng rằng người giúp việc chỉ đường cho cô ấy đến phòng làm việc của Thủ tướng, cô ấy thấy cửa phòng làm việc không đóng nên mới bước vào.



Trong lúc nói chuyện, chiếc răng khểnh lấp ló bên môi cô ấy.



Tô Thâm Tuyết cười với cô gái, sau đó quay lại tạm biệt chủ nhân của phòng làm việc: "Tạm biệt, ngài Thủ tướng."



Mong sao cuộc viếng thăm của cô không phá hỏng chuyện tốt của chồng cũ.



Bộ trưởng Bộ Quốc phòng vừa nhậm chức vốn là người gốc Âu. Dám dùng người phương Tây là một minh chứng hùng hồn cho thấy hoài bão của chàng trai trẻ Goran đã không còn giới hạn trong lãnh thổ nữa rồi. Cuối năm ngoái, Goran trình Liên Hợp Quốc công hàm tham dự nhiệm vụ gìn giữ hòa bình. Một khi công hàm này được phê duyệt, Goran sẽ có đầy đủ lý do mở rộng biên chế và trang bị quân sự, mà đương nhiên trong danh sách thành tựu chính trị của Utah Tụng Hương cũng sẽ có thêm một mục in đậm rằng: "Utah Tụng Hương là Thủ tướng Goran đầu tiên thị sát cao nguyên Golden với tư cách Nguyên thủ Quốc gia."



Ra khỏi cửa phòng làm việc, Tô Thâm Tuyết vội vàng rảo bước.



Tiếng bước chân dồn dập chợt vang lên sau lưng cô, cô lại càng đi nhanh hơn. Tuy vậy, sau khi bước nhanh được một đoạn ngắn, cô lại thầm cảm thấy không ổn. Biểu hiện của cô bây giờ không khác gì một người vừa bắt gặp người yêu mình mờ ám cùng một người khác phái khác nên mới tức giận bỏ đi.



Cô không hề ghét cô gái răng khểnh này tí nào, cô ấy tươi sáng rạng rỡ, giống hệt Lục Kiêu Dương vậy. Nghĩ đến đây, bước chân cô lại dần chậm lại, khi nghe tiếng gọi "Tô Thâm Tuyết" vang lên từ đằng sau, cô dừng bước rồi quay đầu lại.



Utah Tụng Hương cũng dừng bước.



Hai người đứng cách nhau chừng ba mét.



Một lúc sau, cô mới hỏi: "Ngài Thủ tướng có việc gì sao?"



Utah Tụng Hương bước lên mấy bước, gọi "Tô Thâm Tuyết!"



Cô vẫn đứng yên chờ đợi.



"Tối nay…" Vẻ mặt anh hơi mất tự nhiên, "Tối nay anh mở tiệc tiếp cả nhà Bộ trưởng Bộ Quốc phòng, tổng cộng bốn người, bao gồm Bộ trưởng, Phu nhân Bộ trưởng, con gái và con trai của họ."



Thấy cô vẫn không đáp lại, vẻ mất tự nhiên của anh lại xen lẫn nét lo lắng.

"Công hàm gửi Liên Hợp Quốc đề nghị được tham gia nhiệm vụ gìn giữ hòa bình đã được phê duyệt, ngày mai sẽ họp báo công bố. Trước đó, anh đã báo tin này với Bộ trưởng Bộ Quốc phòng. Ông ấy gần như là người có công lớn nhất trong chuyện này, nên đây chỉ là tiệc mừng công bình thường thôi. Em… em hiểu ý anh chứ?"



Tô Thâm Tuyết gật đầu, khẽ vươn tay, chân thành nói: "Chúc mừng anh!"



Utah Tụng Hương nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, hai người nhìn nhau mỉm cười.



Anh đi theo cô đến hết khúc quanh của hành lang. Khúc quanh này không hề ngắn, cô cũng nhắc anh quay về mấy lần, khách còn đang chờ, nhưng anh vẫn bỏ ngoài tai. Lúc đi đến cuối khúc quanh, anh nói với cô, lần sao muốn đến cứ gọi trước cho anh.



Nói vậy, xem ra ngài Thủ tướng đã hết chặn số cô rồi thì phải.



Sau khi biết cô không đi vào bãi đỗ xe dành cho người nhà, Utah Tụng Hương nhíu mày, thản nhiên nói: "Lần sau, em cứ đỗ xe ở chỗ trước kia của em ấy."



Đúng lúc này, Hà Tinh Tinh cũng đi về phía Tô Thâm Tuyết.



Cô mỉm cười, vẫy tay với anh.



Sau khi xe lăn bánh ra khỏi số Một đường Jose, cô chợt nghĩ, lẽ ra lần này cô không nên đến đây.



Bảy giờ tối hôm sau, Tô Thâm Tuyết đến nhà hàng vào đúng giờ đã hẹn với Cohn.



Scandal của Nữ hoàng và chàng doanh nhân Thụy Điển càng nói càng giống thật, ngay cả Hoàng gia Thụy Điển cũng công khai tỏ thái độ vui mừng khi thấy chuyện tốt này.



Cả một nhà hàng rộng lớn lại chỉ có hai người họ, ngoài ra còn có các vật dụng thường thấy trong một buổi hẹn hò lãng mạn của các cặp đôi, nến thơm, hoa tươi, rượu và thức ăn ngon.



Trong lúc dùng bữa, Tô Thâm Tuyết đã thẳng thắn chia sẻ cảm xúc của mình với chàng doanh nhân Thụy Điển. Cô không ghét anh ta, nhưng cũng không có thiện cảm, trước mắt, cô cũng không có ý định để quan hệ của cả hai tiến xa hơn.



Tuy vậy, chàng doanh nhân Thụy Điển kia chỉ nắm bắt được mỗi một câu "tôi không ghét anh" mà thôi, lại còn tha thiết bày tỏ, Nữ hoàng "không ghét" anh ta đã là một niềm vui bất ngờ rồi.



Đây vốn chỉ là một lời từ chối khách sáo ý nhị thôi mà, Tô Thâm Tuyết suýt vỗ trán vì bất lực.



"Tôi còn tưởng rất Nữ hoàng rất ghét tôi." Anh ta mỉm cười rót rượu cho cô.



Một âm thanh rất khẽ vang lên, nhưng Tô Thâm Tuyết cũng biết chuyện gì vừa xảy ra. Có người lén lút đột nhập vào nhà hàng để chụp lén hai người họ.



Khi thị vệ của cô tìm được người chụp ảnh kia, ảnh chụp cô và Cohn ăn tối cùng nhau đã bị tung lên mạng rồi.



"Trong bầu không khí vô cùng lãng mạn, Nữ hoàng xinh xắn như đóa hoa hồng, quý ngài Cohn rót rượu cho Nữ hoàng, hai người nhìn nhau vô cùng tình cảm, chìm đắm trong bể tình!" Đây chính là nội dung bài viết trên trang web tai tiếng bậc nhất thành phố Goose.



Nửa giờ sau khi bản tin "Nữ hoàng và quý ngài Cohn nhìn nhau tình tứ" được đăng tải, Thủ tướng lái xe vào Cung điện Jose.



Lúc dừng xe, Thủ tướng còn tông ngã hai cái cây và một đèn đường.

Lúc tiếng gõ cửa vang lên, Tô Thâm tuyết đang chuẩn bị đi ngủ. Không đợi Hà Tinh Tinh kịp mở cửa, cửa đã bị kéo ra, bên ngoài là Utah Tụng Hương với gương mặt u ám và Christie mặt lạnh như tiền đằng sau.



Sao muộn thế rồi mà còn tìm đến tận cửa thế này? Tối qua, cái người này còn khá thân mật với mình, Tô Thâm Tuyết nghĩ mãi cũng không hiểu mình đã làm gì phật lòng ngài Thủ tướng.



Hiện tại hai người không còn là vợ chồng, nếu cứ đến mà không báo trước thế này thật sự không hợp lễ nghi. Nghĩ đến đây, Tô Thâm Tuyết nhíu mày.



Vừa bước vào, Utah Tụng Hương đã đưa tay ra hiệu cho Hà Tinh Tinh và hai Thư ký riêng khác của Nữ hoàng rời khỏi phòng.



Đấy, lại bắt đầu nữa rồi đấy, cô lạnh lùng nhìn anh.



Trong phòng chỉ còn lại hai người họ.



Cô nghiêm mặt, còn cơ mặt anh thì căng cứng, hai người trừng nhau một lúc, mãi đến khi Kahn duỗi người tạo thành một tiếng vang không lớn không nhỏ.



"Muộn thế này rồi Thủ tướng còn đến tìm tôi có việc gì?" Cô nhìn đồng hồ, lạnh lùng nói, "Mười một giờ mười lăm là giờ ngủ của Nữ hoàng, bây giờ đã là mười một giờ mười phút."



Nói khác đi, anh chỉ có năm phút mà thôi.



Ấy vậy mà, Utah Tụng Hương vẫn cứ tảng lờ đi.



"Lần sau, nếu Thủ tướng có việc gì, phiền anh hẹn trước với Thư ký chuyên quản lý lịch trình của Nữ hoàng." Thấy anh vẫn không đáp lại, cô cao giọng, "Với việc Thủ tướng đến viếng thăm bằng cách thức thế này, tôi cho rằng tôi có đầy đủ lý do để không hoan nghênh Thủ tướng…"



"Tối qua anh đã giải thích với em rất rõ ràng rồi." Utah Tụng Hương ngắt lời cô, giọng nói đầy vẻ nôn nóng sốt ruột. w●ebtruy●enonlin●e●com



"Tối qua đã giải thích rất rõ ràng rồi" ư? Cô nhìn anh, muốn anh nói rõ hơn.



"Đừng giả vờ nữa." Anh kéo nơ cài trên cổ áo.



Lúc này, cô mới phát hiện anh đang mặc lễ phục, hiển nhiên ngài Thủ tướng đang tham dự một bữa tiệc thì bỏ về giữa chừng để đến đây, lại còn là một bữa tiệc cao cấp, thế mà chỉ đến đây để nói mấy lời không rõ đầu đuôi thế này với cô thôi sao?



Hơn nữa, câu "đừng giả vờ nữa" kia của anh lại còn đầy vẻ oán trách.



"Rốt cuộc anh đang nói…"



"May chỉ xuất hiện trong bữa tiệc với tư cách người nhà của Bộ trưởng Bộ Quốc phòng mà thôi, không có ý nghĩa đặc biệt nào khác." Anh tiếp tục ngắt lời cô.



Hóa ra là vì chuyện này à. Trời cao có mắt, cô cũng có nói gì đâu cơ chứ?

Không đúng, cho dù Utah Tụng Hương và Răng Khểnh có hẹn hò thì cô cũng có tư cách gì để lên tiếng chứ? Không đúng, không đúng, phải nói là, cho dù Utah Tụng Hương và Răng Khểnh có hẹn hò thì cũng có liên quan gì đến cô đâu cơ chứ?



Phiền chết đi mất, con người này lại đang khiến quan hệ của hai người trở nên phức tạp hơn rồi đấy.



"Tụng Hương." Cô vuốt mặt mình, cố dịu giọng, "Anh không cần giải thích những chuyện này với tôi."



"Không cần giải thích với em ư?" Anh gằn từng chữ.



"Đương nhiên, đúng vậy mà, không cần giải thích gì với tôi cả." Cô quả quyết trả lời.



Một tiếng "Tô Thâm Tuyết" phát ra từ miệng anh khiến Kahn giật nảy mình phải ló đầu ra nhìn, cô giậm chân: "Anh dọa Kahn sợ rồi đây này."



"Vậy sao em còn phải ăn tối với tên Thụy Điển chết tiệt kia chứ?" Vừa nói, anh vừa sấn đến trước mặt cô.



Giọng điệu chất vấn này và cả dáng vẻ như hận không thể bóp chết cô kia khiến Tô Thâm Tuyết như xuất hiện ảo giác, dường như lúc này đây, hai người họ vẫn chưa ly hôn, anh phát điên lên vì cô dám thân mật với một người khác phái. Dưới sự điều khiển của ảo giác này, cô lắp bắp: "Tôi… tôi chỉ muốn cho Cohn biết…"



"Cohn?" Đôi mắt đang khóa chặt trên gương mặt cô như đang cuồn cuộn bão táp mưa sa, "Xem ra quan hệ giữa Nữ hoàng và tên Thụy Điển kia đã phát triển đến mức không cần dùng kính ngữ nữa rồi nhỉ? Thế có phải tên đó cũng gọi thẳng tên em là Thâm Tuyết rồi không hả? Chết tiệt! Xem ra cái gọi là ‘nhìn nhau tình tứ’ mà đám người kia nói không phải là tin đồn vô căn cứ rồi? ‘Nhìn nhau tình tứ’ à? Quỷ tha ma bắt! Tô Thâm Tuyết, em muốn bức anh phát điên lên đấy phải không!"



Utah Tụng Hương vung tay lên, một vật trang trí cao gần nửa người trong phòng đổ rầm một tiếng.



Lúc này, Tô Thâm Tuyết mới bừng tỉnh lại. Cô và anh đã ly hôn rồi, đồng nghĩa với việc cô không có quyền can thiệp vào chuyện anh mở tiệc tiếp đón Răng Khểnh tại nhà mình, và anh cũng không có quyền huơ tay múa chân đối với việc cô dùng bữa tối với một người khác phái.



Cô thở dài, nhìn Utah Tụng Hương rồi chậm rãi nói: "Tụng Hương, chúng ta ly hôn rồi."



Cô đã ly dị anh rồi, Tô Thâm Tuyết đã ly dị Utah Tụng Hương rồi, mấy câu này không ngừng vang vọng trong lòng cô, khiến mỗi lần phải thốt ra thành lời, cô đều cảm thấy vô cùng khó chịu.



Dùng đến cách tuyệt tình như thế để kết thúc cuộc hôn nhân với anh vốn không phải là điều cô mong muốn. Bởi dẫu sao hai người cũng từng cùng trải qua một khoảng thời gian vô cùng tốt đẹp.



Giữa đêm khuya, một câu "Tụng Hương, chúng ta ly hôn rồi" mang theo nỗi đau đớn khó phai, không ngừng quanh quẩn trong không gian vắng lặng.



Cô sợ mình nói vẫn chưa đủ rõ ràng, nhìn ra khỏi cửa sổ, điều chỉnh hơi thở của bản thân, bình tĩnh nói: "Bữa tối giữa tôi và Cohn vốn đã được hẹn từ sáng, tôi muốn nhân cơ hội này nói rõ với anh ta rằng tôi không có ý định tiến xa hơn. Không vì lý do gì, mà cũng không vì bất kỳ ai khác, chỉ là tôi vẫn chưa sẵn sàng để đón nhận một người mới mà thôi."



Dừng một lúc, cô lại nói từng chữ một: "Tụng Hương, nếu thế giới này vẫn còn tồn tại một người như thế, không sớm thì muộn, sẽ có một ngày tôi mở lòng vì người đó."



Tụng Hương, anh đã nghe rõ rồi chứ?



Cô lại tiếp: "Nghe nói, đây là chuyện mà hầu hết các cặp vợ chồng sau khi ly hôn đều phải trải qua. Tụng Hương, chúng ta cũng giống như họ có được không?"

"Không, không được." Anh khàn giọng đáp lại.



Không được ư? Sao lại không chứ? Đây vốn là nguyên lý vận hành của thế giới này, áp dụng cho tất cả các cặp đôi nam nữ hết duyên hết phận cơ mà.



Cô lo lắng nhìn quanh, lại chạm phải đôi mắt ngập tràn đau đớn của anh, cô thảng thốt dời đi. Cô tìm kiếm hồi lâu cũng không tìm được chỗ nào thích hợp để dán mắt lên, cuối cùng chỉ đành cúi đầu nhìn xuống.



Giày của anh đang rất gần với giày của cô, thế này không hay chút nào. Cô muốn tránh sang một bên, nhưng tay bất chợt bị túm chặt lại. Anh lại muốn ép buộc cô đấy phải không?



Cô không muốn thuận theo anh, anh đừng hòng dùng bạo lực và thủ đoạn ép cô phải khuất phục.



Lúc nào anh cũng vậy, lần nào cũng như vậy.



Nghĩ đến đây, cô lại tức giận ngẩng phắt đầu lên, trong mắt cũng lấp lánh ánh nước.



Anh buông tay ra, cô lại tiếp tục cúi đầu.



Một tiếng thở dài khẽ khàng hắt xuống đỉnh đầu.



"‘Thủ tướng đã từng đến Alaska, Thủ tướng đến đó là để quên đi một số chuyện, mà chuyện đó là chuyện gì, chắc hẳn toàn bộ người Goran này đều biết’; ‘Tôi đoán, Thủ tướng muốn quên Nữ hoàng đi’; ‘Vì muốn quên Nữ hoàng, Thủ tướng phải đến tận Alaska xa xôi’… Tô Thâm Tuyết, em đã nghe những câu nói này bao giờ chưa? Đã từng nghe thấy tất cả những câu nói râm ran trên trạm xe buýt, đài phát thanh trường học, phòng trà, quán cà phê, công viên, quảng trường chưa?"



"Nếu chưa, thì để anh nói cho em biết, Utah Tụng Hương đến Alaska quả thật là để quên Tô Thâm Tuyết. Người phụ nữ như em thật quá xấu xa, em coi anh là gì chứ? Nếu em báo trước cho anh biết, anh sẽ cố hết sức hỗ trợ em. Dù sao cũng là vì sự tồn vong của Hoàng gia Goran, sao em lại dùng cách thức nhẫn tâm như thế kia chứ? Em có biết hành động đêm đó của em có ý nghĩa gì không? Nó có nghĩa rằng, em đã hoàn toàn xóa bỏ tình cảm bao năm qua của chúng ta rồi."



"Tô Thâm Tuyết, em thật xấu xa, em không đáng để anh ngày nhớ đêm mong như thế. Chết tiệt, anh nhất định phải quên em đi. Cứ thế, anh đã mang theo niềm tin ấy đến tận Alaska. Trong khoảnh khắc đứng trên cây cầu độc mộc trên mặt sông băng, khi anh đã dấn nửa thân mình vào đường chết, dưới chân là một hố tuyết sâu thăm thẳm, anh đã nghĩ, nếu anh buông tay, liệu người phụ nữ xấu xa kia có vì sự ra đi của anh mà khóc đến sưng đỏ cả mắt không? Khốn kiếp, chết tiệt, Utah Tụng Hương, lý do mày đến đây vốn là để quên đi người phụ nữ Tô Thâm Tuyết kia cơ mà?"



"Tất cả những nỗ lực của anh đều không bằng một bóng lưng buồn bã của em. Không ai xấu xa như em, nhưng cũng nào có ai đáng yêu bằng em được cơ chứ? Anh phát điên mất thôi! Em nghe đây, nếu có một ngày Utah Tụng Hương điên thật, đó nhất định là vì Tô Thâm Tuyết."



Từng giọt nước mắt không ngừng tràn khỏi khóe mi cô.



"Khi người phụ nữ khác xuất hiện trong phòng làm việc, anh đã vô cùng hoảng loạn. Tô Thâm Tuyết sẽ nghĩ gì đây? Anh phải làm thế nào để em biết rằng, ngoài em ra, anh sẽ không có bất cứ quan hệ nào với người phụ nữ khác? Chết tiệt, liệu em có chịu nghe anh giải thích không? Em sẽ tin lời giải thích của anh chứ? Vất vả lắm em mới chịu mở lòng với anh cơ mà."



"Cảm ơn trời đất, em đã chịu nghe anh giải thích. Thế nhưng, mặt khác, anh lại thầm hy vọng em sẽ điên tiết lên với anh, chỉ trích tại anh sao lại cho phép người phụ nữ khác chen chân vào lãnh thổ riêng của em."



"Khi thấy tin em và tên Thụy Điển kia cùng nhau ăn tối, anh đã bỏ lại mấy trăm khách mời, chạy một mạch quãng đường gần ba mươi hai phút từ bữa tiệc ấy đến Cung điện Jose. Suốt quãng đường kéo dài ba mươi hai phút này, anh đã thầm muốn tống cổ tên Thụy Điển kia khỏi lãnh thổ Goran không dưới một trăm lần."



"Khốn kiếp, tên đó lại dám dùng ánh mắt ấy để nhìn em, hơn trăm lần anh muốn tống cổ tên Thụy Điển kia ra khỏi Goran, hơn nghìn lần anh muốn hôn người phụ nữ tên Tô Thâm Tuyết kia đến thở không ra hơi. Anh muốn chất vấn em rằng, chẳng phải em đã có anh rồi sao? Tô Thâm Tuyết, sao em lại dám ăn tối với tên đàn ông khác? Tô Thâm Tuyết, em muốn anh tức chết có phải không? Sau khi cảnh cáo em xong, anh nhất định phải bắt em cam đoan trăm nghìn lần rằng, ngoài Utah Tụng Hương, em sẽ không liếc mắt đưa tình với bất cứ ai khác."



"Đúng rồi, bây giờ lại còn thêm trò ‘nhìn nhau tình tứ’ nữa. Tô Thâm Tuyết, anh không cho phép em trao ánh nhìn đầy tình tứ ấy cho một tên đàn ông khác."



Nước mắt cô rơi lã chã.



Kể từ tháng Năm năm ấy, đã lâu rồi Tô Thâm Tuyết chưa từng rơi nhiều nước mắt đến thế.



Cô cũng đã từng muốn được trải qua một tình yêu cuồng nhiệt như thế đấy.



"Ấy thế mà, người phụ nữ như em lại còn xấu xa hơn bất cứ lúc nào khác. Một câu ‘Tụng Hương, chúng ta ly hôn rồi’ quả thật rất tàn nhẫn, nhưng câu ‘Tụng Hương, nếu thế giới này vẫn còn tồn tại một người như thế, không sớm thì muộn, sẽ có một ngày tôi mở lòng vì người đó’ lại còn tàn nhẫn hơn gấp trăm gấp nghìn lần."



"Không, anh không cho phép, anh không cho phép Tô Thâm Tuyết mở lòng vì bất cứ kẻ nào khác."



Cô giáo ơi, cái người này lại bắt đầu ngang ngược rồi, anh ấy mãi mãi không thể hiểu, trái tim con người là thứ mãi mãi không thể khống chế.



Nghĩ vậy, cô ngẩng phắt lên, muốn phản bác những lời anh vừa nói.

Thế nhưng, ngay khi vừa ngẩng đầu lên, một giọt chất lỏng óng ánh lại rơi thẳng xuống gò má cô.



Khoảnh khắc ấy, cô quả thật không thể nói thành lời, dù có cố sức cách mấy cũng vẫn lực bất tòng tâm.



Sao lại thế này? Cô phải phân rõ giới hạn với anh mới đúng chứ?



Ấy thế mà, thứ duy nhất cô nhìn thấy lúc này chỉ còn gương mặt mỗi lúc một gần của anh.



Cô biết anh muốn làm gì.



"Đừng… Đừng…" Cô lắp bắp nói mấy từ đã sớm trở nên vô ích.

Bình Luận (0)
Comment