Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật (Dịch Full)

Chương 115 - Chương 1601: Điều Ước Của Tiểu Ngư

Chương 1601: Điều ước của Tiểu Ngư Chương 1601: Điều ước của Tiểu Ngư

“Chồng, ngươi chơi một trò chơi cùng với ta đi." Tiểu Ngư nằm nhoài trên lưng Trần Mặc, ghé vào bên tai hắn rồi khẽ khàng thổi gió.

"Ừm, ngươi nói đi." Trần Mặc vẫn tập trung thiết kế thiết bị phức tạp trong nền tảng ba chiều ở phía trước. Thiết bị này có liên quan đến nhiệm vụ của hắn trong Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật.

"Chúng ta chơi trò chơi khó nhất trong vũ trụ: kéo búa bao, nhưng ngươi chỉ có thể ra búa mà thôi! Ai thua cuộc, thì sẽ phải thực hiện một điều ước của đối phương."

"Ngươi đang giở trò lưu manh sao?”

"Ta chính là đang giở trò lưu manh đó, sao nào, ngươi có chơi không?"

"Được, nữ lưu manh." Trần Mặc giơ nắm tay mang tính chất tượng trưng, sau đó nhìn sang Tiểu Ngư đang tươi cười đắc ý, chỉ cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: "Nói đi, ngươi muốn ta thực hiện điều ước gì nào?”

"Ta muốn khai phá siêu năng lực."

“Hả?” Trần Mặc không khỏi sửng sốt, lập tức tạm dừng công việc: "Tại ngươi ngươi đột nhiên lại nảy ra ý nghĩ này?"

"Dù sao thì hai đứa nhỏ Vô Song và Vô Danh đều đã lớn rồi, cho nên ta sẽ có lúc cảm thấy nhàm chán, muốn đỡ đần một vài sự vụ cho ngươi, thế nhưng lại không có thiên phú gì đặc biệt cả! Vậy nên ta muốn khai phá siêu năng lực, từ đó mới có thể giúp được ngươi, có được không?”

Tiểu Ngư nhìn chằm chằm Trần Mặc bằng đôi mắt trong sáng xinh đẹp, khiến cho hắn khó có thể từ chối.

"Thực ra, ngươi là người đỡ đần cho ta nhiều nhất, từ việc xử lý gọn gàng tất cả chuyện nhà, cho đến việc là hậu phương vững chắc cho tất cả mọi người.”

"Ta cũng muốn giúp đỡ ngươi thêm một chút nữa, giống như Mặc Nữ và Triệu Mẫn vậy đấy! Hơn nữa, siêu năng lực còn lợi hại như vậy…."

"Ngươi không sợ rằng mình sau khi khai phá siêu năng lực sẽ biến thành một con cóc, giống như cóc tinh sao?”

“Không cho nhắc tới cóc, ngươi mới biến thành cóc." Tiểu Ngư nghe thấy hai chữ “cóc tinh”, thì lập tức xù lông giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, cô đột nhiên túm lấy lỗ tai Trần Mặc, bày ra bộ dáng giương nanh múa vuốt.

"Được rồi được rồi, ngươi sẽ không biến thành cóc, nhất định sẽ biến thành tiên nữ, đau quá!"

Mặc Nữ đứng yên lặng ở bên cạnh, cười tủm tỉm với hai người bọn họ.

"Tại sao ta vừa nhắc đến cóc tinh, thì ngươi lại phản ứng gay gắt như vậy?" Trần Mặc xoa xoa lỗ tai, tò mò hỏi.

Mặc Nữ nói chen vào: "Khi anh Mặc mất tích, chị Tiểu Ngư đã từng mơ thấy ngươi thân thiết với một đám nữ người ngoài hành tinh, mà những người ngoài hành tinh đó lại có hình dạng giống như con cóc, cho nên chị ấy liền khóc suốt một ngày một đêm."

"Ha ha ha ha... Đừng đánh nữa, ta không cười nữa... Ha ha ha ha..."

“Dù sao thì ngươi cũng đã đồng ý rồi.”

Tiểu Ngư bĩu môi, nếu như Trần Mặc không chịu đồng ý, thì cô chắc chắn sẽ tức giận.

"Được, ta đồng ý, ta sẽ nghiên cứu loại kỹ thuật khai phá siêu năng lực mà không thay đổi ngoại hình, để cho ngươi không cần phải lo lắng vấn đề này nữa." Trần Mặc theo thói quen xoa xoa mái tóc của vợ mình.

Nhìn thấy Trần Mặc gật đầu, đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Ngư liền cong thành hình trăng lưỡi liềm.

Cho tới nay, Triệu Mẫn vẫn chịu trách nhiệm quản lý tập đoàn, còn Mặc Nữ lại càng không cần phải nói, còn Tiểu Ngư chỉ tập trung chăm sóc gia đình, cũng như chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Trần Mặc, chứ không thể nhúng tay vào những chuyện khác, đặc biệt là những sự vụ quan trọng.

Vì lẽ đó, sau khi Vô Song và Vô Danh dần dần trưởng thành, nếu như Trần Mặc tập trung nghiên cứu, thì cô cũng chỉ có thể nhàm chán một mình.

“Ngươi muốn sở hữu loại siêu năng lực gì? "Trần Mặc hỏi.

"Ta không thích những loại năng lực định hướng có sẵn, hơn nữa nhiều người cũng sở hữu những khả năng tương tự với nhau, căn bản không có gì đặc biệt. Vậy nên ta muốn khai phá siêu năng lực không định hướng, để cho mọi sự tùy duyên đi! Nếu như năng lực đó có ích đối với ngươi, thì ta cũng giống như Mặc Nữ và chị Triệu Mẫn, còn nếu như năng lực đó vô dụng đối với anh, vậy thì ta cam chịu số mệnh của mình, lẳng lặng ở sau lưng ngươi, không làm phiền ngươi nữa."

“Đồ ngốc." Trần Mặc nhẹ nhàng bóp bóp mũi cô.

"Khi nào thì có thể bắt đầu?"

Trần Mặc suy nghĩ một chút nói: "Ba ngày nữa, ta sẽ tự mình phối chế hợp chất khai phá siêu năng lực cho ngươi.”

Nếu như Tiểu Ngư mong muốn được sở hữu siêu năng lực đến như vậy, thì người làm chồng như hắn cũng không thể xử lý qua loa được. Về phần năng lực của Tiểu Ngư, hắn nhất định sẽ tôn trọng suy nghĩ của cô, để cho mọi sự tùy duyên. Dù sao đi nữa, Trần Mặc vẫn luôn coi Tiểu Ngư chính là nữ thần may mắn của mình. Từ khi bắt đầu gặp gỡ Tiểu Ngư, hắn mới có thể gặp nhiều may mắn đến như vậy.

"Cảm ơn ông xã."

Tiểu Ngư hôn lên má Trần Mặc, tỏ ra vui sướng như một đứa trẻ vừa nhận được món đồ chơi.

"Chúng ta chơi lại lần nữa không?"

“Nữa sao? Ngươi định giở trò lưu manh đến cùng sao? Ta không chơi nữa.”

"Lần này, ta chỉ ra kéo mà thôi."

"Đồng ý.”

Bình Luận (0)
Comment