"Có quá mạo hiểm không nhỉ?"
Trên đường đến phòng thí nghiệm, Triệu Mẫn mở miệng hỏi dò những người còn lại.
Suy cho cùng, việc khai phá siêu năng lực không phải là chuyện nhỏ.
Bọn họ vẫn luôn rất thận trọng đối với việc khai phá và thức tỉnh siêu năng lực, đặc biệt là những loại năng lực không không được định hướng. Điều này giống như đang đánh bạc, nếu như có thể khai phá được siêu năng lực độc đáo thì coi như may mắn, nhưng tất nhiên không phải ai cũng có được may mắn.
Xét trong tiêu chuẩn của hệ thống chiến giáp hiện giờ của Liên Minh Vũ Trụ, rất nhiều siêu năng lực khác chỉ có thể làm phong phú cuộc sống hàng ngày, chứ không có nhiều tác dụng trong chiến đấu.
Mỗi người chỉ có một cơ hội khai phá ra siêu năng lực, nếu như không thể dùng tới nó thì thật sự rất lãng phí.
Tiểu Ngư cúi đầu, ngắm nhìn phong cảnh thành thị phía dưới.
Chiến giáp bay lượn khắp nơi, ảnh chiếu ba chiều biến ảo, giao thông đông đúc nhộn nhịp. Quả là một thành phố khoa học viễn tưởng hoàn hảo, trông hoàn toàn khác biệt so với trước đây.
Hết thảy những thay đổi trên Trái Đất đều xuất phát từ bộ não Trần Mặc, điều này vẫn khiến cho Tiểu Ngư cảm giác tự hào khôn xiết. Vì lẽ đó, cho dù biết được nỗi lòng lo lắng của Triệu Mẫn, nhưng cô ấy vẫn ung dung bình tĩnh như mọi khi.
"Thỉnh thoảng mạo hiểm một lần cũng tốt! Nếu như ta có được siêu năng lực, thì sẽ có thể mang lại một phần trợ lực cho hắn, còn nếu như ta không khai phá được, thì vô dụng vẫn hoàn vô dụng."
Tiểu Ngư đã suy nghĩ rất cặn kẽ về vấn đề khai phá siêu năng lực, nếu như cô vẫn còn tiếp tục lưu giữ quan niệm ở Trái Đất, thì chắc chắn sẽ không nguyện ý tiến hành thí nghiệm trên cơ thể chính mình.
Tuy nhiên, hiện giờ đã không còn là thời đại của Trái Đất nữa rồi.
Trong vũ trụ, nhân loại hèn mọn như bụi trần, nếu như cô không tự mình trở nên mạnh mẽ hơn, thì cuối cùng cũng sẽ bị đào thải.
Vì lẽ đó, cô muốn có được siêu năng lực, từ đó mang lại cho Trần Mặc càng nhiều sự giúp đỡ càng tốt.
“Nếu nói vậy, thì ta cũng muốn khai phá siêu năng lực."
Triệu Mẫn cười nói, đồng thời âm thầm thừa nhận rằng Tiểu Ngư quyết đoán dũng cảm hơn chính mình trong một số vấn đề.
"Ta vẫn luôn coi hắn là trung tâm thế giới của mình, nhưng trong ba người phụ nữ, ta lại là người trợ giúp ít nhất cho hắn, thế nên lúc nào cũng cảm thấy lo lắng, sau cùng mới đưa ra quyết định này.”
“Ngươi không thể để cho hắn nghe được những lời này, nếu không thì hắn nhất định sẽ chấp hành gia pháp đấy.”
Tiểu Ngư lè lưỡi.
Triệu Mẫn cười nói: "Trong sống ba người chúng ta, Mặc Nữ là người đặc biệt nhất, nhưng ngươi mới là người quan trọng nhất đối với hắn. Nếu như không có ta, thì tập đoàn Kiến Hành Quân vẫn có thể giao cho người khác quản lý. Nhưng nếu như không có ngươi, thì cả nhà chúng ta chắc chắn sẽ không thể hạnh phúc yên ổn như bây giờ. Ngươi thử nghĩ xem, đối với hắn, gia đình quan trọng hay là công ty quan trọng?"
Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, thì chiến giáp của bọn họ đã bầu trời phía trên trụ sở của tập đoàn Kiến Hành Quân.
Bọn họ cũng không gặp phải bất kỳ trở ngại nào, liền đáp xuống khu vực tòa nhà số 1 rồi đi đến cửa phòng thí nghiệm, thì phát hiện ra Mặc Nữ đã đứng đã chờ sẵn ở đó.
“Hai người vào đi, anh Mặc đang đợi chúng ta.”
"Cuộc nói chuyện vừa rồi giữa ta và chị Triệu Mẫn, ngươi không được nói cho hắn đâu đấy." Tiểu Ngư đè ép ngữ điệu, cẩn thận dặn dò Mặc Nữ.
Từ khi có được cơ thể sinh vật hoàn chỉnh, Mặc Nữ hiện tại đã trở thành một sinh mệnh chân chính, hoàn toàn có thể áp dụng phương thức tư duy của con người bằng xương bằng thịt trong cuộc sống hàng ngày. Tuy nhiên, cô ấy còn có thể liên kết với ý thức lượng tử trong siêu máy tính lượng tử, từ đó dễ dàng điều khiển toàn bộ trí tuệ nhân tạo của tập đoàn Kiến Hành Quân.
Vì lẽ đó, bọn họ có bất kể chuyện gì, thì cũng không thể giấu được Mặc Nữ.
“Được, ta không nói." Mặc Nữ khẽ mỉm cười, vội vàng gật đầu.
Trong phòng thí nghiệm siêu năng lực, Trần Mặc trong chiếc áo blouse trắng đang cẩn thận kiểm tra số liệu của khoang khai phá.
Lần này, hắn sẽ tiến hành khai phá năng lực cho Tiểu Ngư, cho nên không thể qua loa được.
Nhìn thấy ba cô gái đi vào, Trần Mặc mới đóng trang số liệu.
"Ngươi đã nghĩ kỹ chưa?"
"Rồi!" Tiểu Ngư gật đầu.
Trần Mặc nhấn nút điều khiển, mang ra khoang thuyền bao gồm dung dịch khai phá siêu năng lực.
Bởi vì Trần Mặc đặc biệt chuẩn bị mọi thứ cho Tiểu Ngư, cho nên đều sử dụng những loại vật liệu tốt nhất.
“Ngươi búi tóc lên, rồi cởi quần áo ra.”
“Vâng." Tiểu Ngư đáp.
Trong phòng thí nghiệm siêu năng lực chỉ có ba người Trần Mặc, Triệu Mẫn và Mặc Nữ, vậy nên Tiểu Ngư cũng không chút đắn đo mà lập tức cởi bỏ toàn bộ quần áo rồi lẳng lặng nằm vào khoang khai phá.
Trong suốt quá trình này, cô ấy gần như phơi bày toàn bộ làn da trắng sáng trong vuốt, cũng như dáng người hoàn mỹ đến mức khiến cho những cô gái khác đều phải hâm mộ ghen tị.
Mỗi lần Trần Mặc nhìn thấy thân hình của Tiểu Ngư, đều nhịn không được muốn nhìn thêm vài lần nữa.
“Ngươi vẫn còn nhìn sao?" Triệu Mẫn trêu chọc nói.
Trần Mặc có chút xấu hổ, bèn sờ sờ mũi.
"Ta đã điều chế loại hợp chất khai phá siêu năng lực không định hướng với mức độ tinh khiết cao nhất, tỷ lệ thành công cao nhất, cũng như cảm giác khó chịu thấp nhất, nhưng có khả năng mang lại một loại siêu năng lực ngẫu nhiên cho người sử dụng. Ngươi thật sự muốn thức tỉnh siêu năng lực ngẫu nhiên sao?”
“Rồi.” Tiểu Ngư quả quyết gật đầu.
“Trong quá trình khai phá, ngươi có thể sẽ cảm thấy khó chịu và đau đớn, cho nên phải cố gắng chịu đựng nhé! Hoặc ngươi cứ ngủ một giấc, thì nhất định sẽ không sao.”
"Ta không sợ."
“Ta sẽ chờ ngươi quay lại.” Trần Mặc hôn lên trán Tiểu Ngư, sau đó đưa tay đóng cửa sập của khoang khai phá.
Sau khi xác nhận Tiểu Ngư đã đeo máy thở che kín miệng mũi, cũng như được gắn vô số các thiết bị cảm ứng ở trên người, hắn bắt đầu để cho chất lỏng trong khoang dần dần chậm rãi dâng lên nhấn chìm cơ thể cô ấy.
Bắt đầu khai phá.