Tiểu Ngư trong khoang khai phá đang bắt đầu run rẩy một cách bất thường, có vẻ như đang cảm thấy đau đớn khó chịu.
Cả căn phòng thí nghiệm siêu năng lực trở nên yên tĩnh hơn bao giờ hết.
Trần Mặc cũng không thể làm gì khác, đành phải một mực chú ý đến những thay đổi trên thiết bị theo dõi và chờ đợi Tiểu Ngư đi ra.
Mặc dù quá trình khai phá siêu năng lực vẫn tồn tại tỷ lệ rủi ro nhất định, nhưng hết thảy đều nằm trong tầm kiểm soát. Hơn nữa, Trần Mặc cũng đã chuẩn bị sẵn khoang chữa bệnh ngay tại đây, ngay cả khi Tiểu Ngư phát sinh sự cố ngoài ý muốn, thì chỉ cần cô ấy không phải lập tức chết não, thì nhất định sẽ được cứu chữa kịp thời.
Mối nguy hiểm thực sự chỉ xuất hiện trong giai đoạn sau, chính là khi bản thân không cách nào kiểm soát được siêu năng lực vừa mới được khai phá.
Cho dù là đối với Trần Mặc và những người đang chờ đợi bên ngoài, hay là Tiểu Ngư ở bên trong, thì bọn họ đều cảm thấy đây là một quá trình rất dài.
“Ngươi có muốn khai phá siêu năng lực luôn không? "Trần Mặc nhìn về phía Triệu Mẫn.
“Ta không vội." Triệu Mẫn lắc đầu nói.
……
Ngay từ khi bắt đầu tiến hành khai phá siêu năng lực, Tiểu Ngư đã cảm thấy khó chịu khắp người, tựa như mỗi một tế bào trong cơ thể đều trở nên đau đớn, thậm chí còn đau đớn hơn so với việc sinh con. Tuy nhien, cô vẫn cố gắng chịu đựng sự thống khổ này cho đến khi ngủ thiếp đi, từ đó mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi phần.
Tiểu Ngư đã có một giấc mơ rất dài.
Trong giấc mơ, cô nhìn thấy hố đen nổ tung, tinh hà biến ảo, vật đổi sao dời, sinh mệnh xuất hiện, vạn vật sống lại. Tiếp đó, cô lại tiếp tục chứng kiến sự thay đổi của các mùa trên hành tinh, quá trình sinh lão bệnh tử của sinh mệnh, cũng như sự tiến hóa nối tiếp nhau.
Tất cả mọi thứ bắt đầu từ nguyên tử, sau đó chuyển hóa thành gen, tế bào, sinh mệnh, rồi lại phát triển thành sinh thái, hành tinh, hằng tinh, hệ Ngân Hà, chòm sao Xử Nữ, siêu cụm thiên hà, cho đến toàn bộ vũ trụ...
Lúc này, Tiểu Ngư bất chợt phát hiện ra hệ Mặt Trời giống như một nguyên tử, thiên hà giống như một tế bào, mà vũ trụ là một cơ thể sống hoàn chỉnh.
Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, cô dường như đã vươn ra bên ngoài vũ trụ, liền cảm thấy vũ trụ này hóa ra chỉ là một nguyên tử trong một vũ trụ lớn hơn thế nữa, sau đó lại tiếp tục quan sát quá trình tương tự lặp đi lặp lại với tốc độ càng lúc càng nhanh….
Sự kết nối của tất cả những điều này, cuối cùng đã tạo thành một vòng tuần hoàn khép kín hoàn chỉnh.
Tiểu Ngư không khỏi choáng ngợp trước trải nghiệm từ góc nhìn Thượng Đế này.
Nó khiến người ta cảm thấy sinh mệnh vô cùng nhỏ bé và thấp kém, cũng như cảm thấy tất cả mọi thứ đều trở nên vô nghĩa, thậm chí còn lâm vào trạng thái mất phương hướng.
Nếu như không cách nào thoát khỏi, thì có lẽ sẽ vĩnh viễn trầm luân.
Tiểu Ngư đột nhiên nghĩ đến Trần Mặc, liền vô thức thoát khỏi góc nhìn Thượng Đế, không còn nhìn thấy vòng lặp vô hạn kia, nhưng lại chợt nhận ra mình được bao vây bởi đủ loại sinh mệnh khác nhau.
Tuy nhiên, trong con mắt của cô, sinh mệnh không còn là sinh mệnh nữa, mà là những cụm vật chất màu xanh không xác định đang quấn quanh và luân chuyển bên trong cơ thể.
Đó là thể ý thức của sinh mệnh...
Tiểu Ngư trở nên hoảng hốt, rồi mơ hồ tỉnh lại.
Cùng lúc đó, nước thuốc trong khoang khai phá từ từ rút xuống, các thiết bị cảm biến trên cơ thể của Tiểu Ngư cũng được thu lại. Cô chậm rãi mở mắt ra, thì lập tức nhìn khuôn mặt lo lắng không yên của Trần Mặc.
“Chồng ơi.”
Tiểu Ngư cười thành tiếng rồi ôm lấy Trần Mặc, cảm nhận hơi ấm chân thực từ cơ thể từ cơ thể của hắn, đồng thời xua tan nỗi bất lực và cô độc trong giấc mơ.
“Ngươi cảm thấy thế nào?”
Nhìn thấy Tiểu Ngư làm nũng với mình, Trần Mặc bấy giờ mới có thể thả lỏng tinh thần, bèn cầm lấy quần áo do Mặc Nữ mang tới, sau đó trùm lên cơ thể trần như nhộng của Tiểu Ngư rồi bế cô lên ghế.
"Lúc mới bắt đầu thì cảm thấy có chút khó chịu, sau đó thì lại có một giấc mơ rất kỳ lạ."
“Ngươi mơ thấy gì?”
"Ta mơ thấy một vụ nổ lớn trong vũ trụ, ….. sau đó lại phát hiện ra các hằng tinh giống như nguyên tử, thiên hà giống như tế bào, vũ trụ là một sinh vật sống, sau cùng là đi vào một vòng tuần hoàn vô cùng kỳ lạ, khiến cho người ta có cảm giác cô đơn vô hạn, cảm thấy mọi thứ đều là giả dối, cuộc sống không có ý nghĩa, tương tự như kết thúc của bộ phim [Buổi diễn của Truman]."
Tiểu Ngư miêu tả thế giới trong giấc mơ của mình một cách rõ ràng hết mức có thể, nhưng rốt cuộc cũng không có đủ từ ngữ để hình dung ra nó.
Trần Mặc nhớ lại cảnh tượng mà mình đã thấy trong quá trình khai phá não bộ tại Thư viện Khoa Học Kỹ Thuật, những trải nghiệm khi đó của hắn cũng tương tự như miêu tả của Tiểu Ngư: "Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào? Có khó chịu không?"
”
“Không sao cả.” Tiểu Ngư lắc đầu.
"Vậy ngươi rốt cuộc đã thức tỉnh siêu năng lực gì thế?" Triệu Mẫn không kìm nén sự tò mò, bèn mở miệng hỏi. Mặc Nữ và Trần Mặc cũng không ngoại lệ.
(*) Buổi diễn của Truman là một bộ phim khoa học viễn tưởng hài của Mỹ năm 1998, mọi người tìm trên mạng về nội dung của nó nhé :D. Bộ phim này thật sự rất hay và mang nhiều ý nghĩa, còn được phân tích kĩ lưỡng trên kênh “Phê Phim” nữa đó