Tiểu Ngư có chút sửng sốt, cô vừa rồi chỉ tập trung vào giấc mơ kỳ quái kia, cũng không để ý đến việc tìm hiểu siêu năng lực của mình là gì. Vì lẽ đó, sau khi nghe được câu hỏi của Triệu Mẫn, cô mới bắt đầu cẩn thận suy nghĩ.
Lúc này, ba người Trần Mặc, Triệu Mẫn cùng Mặc Nữ ở bên cạnh cô đều lập tức kích hoạt chiến giáp bao bọc lấy cơ thể chính mình.
Thấy vậy, Tiểu Ngư không khỏi nghi hoặc: "Mọi người làm gì vậy?"
“Chúng ta sợ ngươi sẽ hạ độc thủ đó." Trần Mặc cười nói.
Triệu Mẫn và Mặc Nữ cũng nhẹ nhàng gật đầu, có vẻ cũng tán thành với cách nói của Trần Mặc.
Sinh mệnh vừa mới thức tỉnh siêu năng lực thì sẽ có nhiều khả năng mất khống chế, thậm chí còn gây sát thương cho người khác trong vô thức. Bọn họ cũng không chắc liệu Tiểu Ngư có phải là một nữ tài xế mới vào nghề hay không, vậy nên an toàn là trên hết.
Tiểu Ngư nhìn chằm chằm vào bộ dạng vũ trang đầy mình của ba người, sau đó bật cười thành tiếng: “Đồ xấu xa, về nhà ta sẽ tính sổ với các ngươi.”
“Ha ha.” Trần Mặc cười sảng khoái, không chút để ý: “Ngươi mau xem thử mình đã thức tỉnh siêu năng lực như thế nào?”
Tiểu Ngư khựng lại một chút, nói: "Ta không rõ.”
“Hả?”
Ba người đều có chút nghi hoặc, thậm chí là khó hiểu.
Xét theo lý thuyết, não bộ khả năng cảm ứng được những sự thay đổi của cơ thể, vậy nên Tiểu Ngư không có lý do gì mà không rõ siêu năng lực của chính mình.
"Quá trình khai phá siêu năng lực không thành công, hay là ngươi không biết nên gọi siêu năng lực của mình là gì?"
"Quá trình khai phá siêu năng lực đã thành công mỹ mãn, chỉ là ta không biết miêu tả siêu năng lực của chính mình như thế." Tiểu Ngư có thể xác nhận bản thân đã thức tỉnh siêu năng lực, thế nhưng cô ấy không biết cách mô tả tính chất cụ thể của loại siêu năng lực này.
"Siêu năng lực này có nguy hiểm không?"
"Hẳn là không nguy hiểm."
“Thế thì ngươi cứ thử phóng thích nó ra đi, chúng ta sẽ cùng nhau xem xét.” Trần Mặc càng thêm nghi hoặc.
Tiểu Ngư hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại rồi điều chỉnh trạng thái của mình, lần theo cảm ứng của não bộ để kích hoạt năng lực trong cơ thể.
Vào khoảnh khắc mở mắt ra, Tiểu Ngư bất chợt sửng sốt.
Thế giới trong tầm mắt của cô đã trở nên tương tự như cảnh tượng cuối cùng trong giấc mơ trước đó.
"Có chuyện gì vậy?"
"Ta cảm nhận được những thứ kỳ quái, giống như là thể ý thức của các ngươi."
Tiểu Ngư ngơ ngác nhìn ba người.
"Cảm nhận thể ý thức?"
Lần này đến lượt ba người Trần Mặc ngạc nhiên.
Ý thức có hình dạng cụ thể? Năng lực rốt cuộc có tác dụng gì? Tác dụng của nó là tốt hay xấu?
Bọn họ nảy sinh vô số nghi vấn ở trong đầu, sau đó lại nhìn sang Tiểu Ngư với vẻ mặt khó hiểu.
Suy cho cùng, bọn họ không phải là Tiểu Ngư, cho nên không thể biết được thế giới trong góc nhìn của cô ấy ra sao.
"Thể ý thức trông như thế nào?" Trần Mặc hỏi.
"Thể ý thức là một vật thể hư ảo, bao gồm rất nhiều đốm huỳnh quang màu xanh lam bay lượn xung quanh một điểm sáng trung tâm với tốc độ cực nhanh, giống như các hành tinh xoay quanh Mặt Trời. Ta chỉ có thể cảm nhận được nó, chứ không thể chạm vào nó. Hơn nữa, thể ý thức của các ngươi đều không giống nhau, đặc biệt là ngươi và Mặc Nữ."
Khi nhìn vào Trần Mặc, Tiểu Ngư có chút kinh ngạc.
Cô cảm nhận được thể ý thức của hắn bao gồm những chùm sáng với kích thước vượt quá tưởng tượng.
Trong khi điểm sáng ở trung tâm thể ý thức của Triệu Mẫn chỉ lớn hơn móng tay, thì điểm sáng ở trung tâm thể ý thức của Trần Mặc lại to bằng nắm đấm, đồng thời cũng có độ chói gấp mấy chục lần, ngay cả số lượng đốm huỳnh quang xanh lam ở xung quanh cũng nhiều hơn vô số lần so với Triệu Mẫn.
Còn thể ý thức của Mặc Nữ lại chỉ có hai đốm huỳnh quang quấn lấy nhau, cũng như quay tròn xung quanh một điểm sáng ở trung tâm, mà điểm sáng này cũng bao gồm hai đốm sáng to bằng hai viên bi cũng quấn lấy nhau.
Đây không phải điều đặc biệt nhất, Tiểu Ngư phát hiện ra con chip hạch tâm của siêu máy tính lượng tử bên trong phòng thí nghiệm cũng có thể ý thức, mà thể ý thức này lại tương đồng như của Mặc Nữ, bất kể là tốc độ hay là quỹ đạo bay của điểm sáng.
Cũng không có gì lạ khi Mặc Nữ có thể liên kết với siêu máy tính lượng tử, bởi vì thể ý thức của hai bên là là hoàn toàn giống nhau, vậy nên mới sản sinh ra mối quan hệ thần giao cách cảm.
"Còn có thể như vậy sao?"
Trần Mặc cũng vô cùng kinh ngạc với siêu năng lực của Tiểu Ngư. Mặc dù hắn ta có cả một Thư viện Khoa Học Kỹ Thuật ở trong đầu, nhưng đây cũng là lần đầu tiên nghe đến sự tồn tại của thể ý thức.
Trần Mặc không biết được cấp thẩm quyền tiếp theo của Thư viện Khoa Học Kỹ Thuật sẽ như thế nào, va liệu hắn có thể tìm được công nghệ kỹ thuật liên quan đến “thể ý thức” hay không.
Nếu như ngay cả Thư viện Khoa Học Kỹ Thuật đều không thể đưa ra cụ thể giải thích về “thể ý thức”, thì đây quả thực là một khái niệm rất thần bí, gần giống như sự tồn tại của sinh mệnh.