"Thật là kỳ diệu."
Tiểu Ngư ngơ ngác nhìn thể ý thức của cả ba người.
Bỗng nhiên, Tiểu Ngư nảy sinh một ý nghĩ ở trong đầu, bèn vươn tay về phía Mặc Nữ.
“Mặc Nữ, ngươi qua đây một chút.”
Mặc Nữ không hiểu Tiểu Ngư đang muốn làm gì, nhưng vẫn đi tới và úp mặt vào lòng bàn tay của cô ấy.
Vào khoảnh khắc da thịt đôi bên tiếp xúc với nhau, Mặc Nữ lập tức trừng to hai mắt, bày ra biểu cảm tràn đầy kinh ngạc.
Ngay cả Tiểu Ngư ngồi ở trên ghế cũng cũng trợn mắt ngoác mồm, vội vàng thu tay về, phảng phất như không thể tin được những gì vừa diễn ra.
“Sao vậy? "Trần Mặc nhìn hai người với vẻ mặt khó hiểu.
"Thần giao cách cảm? Hay là kết nối tâm linh?"
Tiểu Ngư nhìn lòng bàn tay của mình. Lúc vừa rồi, khi cô ấy vừa chạm vào khuôn mặt của Mặc Nữ, thì tất cả hình ảnh trong não bộ của Mặc Nữ cũng xuất hiện trong tâm trí của cô!
Đây là lần đầu tiên Tiểu Ngư thấy được cách thức tư duy của Mặc Nữ, cũng như đích thân trải nghiệm sức mạnh của ý thức lượng tử. Suy cho cùng, cô ấy cũng chưa bao giờ tưởng tượng khối lượng tính toán và xử lý thông tin dữ liệu lại có thể khủng khiếp đến nhường này.
“Thần kỳ như vậy sao? Để thử chị xem." Triệu Mẫn cũng nhanh chóng lại gần, để cho bàn tay Tiểu Ngư chạm vào mặt mình.
Khoảnh khắc tiếp theo, Triệu Mẫn cũng có chút sững sờ khi phát hiện ra ý thức tâm linh của hai người bọn họ dường như đã được kết nối với nhau.
Bên cạnh đó, cô còn có cảm giác rằng Tiểu Ngư có khả năng thiết lập một con đường đi vào tâm trí của mình.
Quả nhiên, Tiểu Ngư cũng lập tức xác nhận suy nghĩ của Triệu Mẫn, vậy nên liền rút khỏi ý thức của cô ấy.
“Đọc tâm?" Triệu Mẫn chần chờ nói.
"Không chỉ có thế, thậm chí còn nhiều hơn như thế! Ta cảm giác rằng, ngoại trừ tác dụng đọc tâm ra, thì loại năng lực này nhất định còn có công dụng đặc biệt khác, chỉ là ta tạm thời chưa phát hiện ra." Tiểu Ngư nở nụ cười vui mừng vì mình rốt cuộc cũng đã mạo hiểm thành công. Cô có thể cảm giác được sự đặc biệt của loại siêu năng lực này chắc chắn sẽ giúp ích cho Trần Mặc trong tương lai.
"Để ta thử một chút, ta cũng muốn nhìn thấy thế giới trong tầm mắt của ngươi." Trần Mặc cũng tiến lại gần.
“Ừm”
Tiểu Ngư nhẹ nhàng gật đầu, đưa tay lên mặt Trần Mặc.
Trần Mặc lập tức trở nên ngây dại.
Khi nhìn thấy hình ảnh trong đầu Tiểu Ngư, hắn quả thật cũng lần đầu tiên cảm nhận được "thể ý thức" của sinh mệnh.
Trần Mặc không biết liệu sự tồn tại này có phải là một loại vật chất đặc biệt hay không.
Bỗng nhiên, Trần Mặc cảm giác được một cảm giác đê mê gây nghiện.
Trong tầm mắt của hắn, biểu cảm của Tiểu Ngư trở nên mê ly gợi tình hơn bao giờ hết.
“Tiểu Ngư? "Trần Mặc nghiến răng nghiến lợi, hô hoán một tiếng trong đầu. “Ngươi không sao chứ.”
"Ngươi không sao."
Tiểu Ngư khó khăn lắm mới có thể nâng bàn tay đang dán trên khuôn mặt Trần Mặc ra chỗ khác, đồng thời loại bỏ con đường kết nối với ý thức tâm linh của hắn. Cô vẫn ngồi yên trên ghế, nhưng lại có chút thở dốc vì mệt mỏi, có lẽ do vừa rồi quá tập trung nên đã bị hãm sâu trong đó.
Quá trình tiếp xúc tâm linh một cách trực tiếp như thế này đã khiến cho Tiểu Ngư nảy sinh cảm giác mê luyến khó tả.
Chỉ đến khi cô ấy chủ động rút khỏi, thì cảm giác đặc biệt đó mới biến mất.
Tiểu Ngư cũng không biết liệu điều này có phải xuất phát từ "thể ý thức" của Trần Mặc, hay là do địa vị đặc biệt của hắn trong lòng cô. Nhưng bây giờ, ánh mắt của Tiểu Ngư nhìn Trần Mặc dường như trở nên quyến luyến hơn rất nhiều so với lúc trước.
"Siêu năng lực này của ngươi quả thực rất đặc biệt, hẳn là vẫn còn có những công dụng khác mà chúng ta chưa phát hiện ra! Trong khoảng thời gian này, ta sẽ cùng ngươi tìm ra những công dụng của nó.”
“Được.”
Tiểu Ngư trở nên tươi tắn như trước đây.
Nhờ vào siêu năng lực này, cô nhất định sẽ có thể giúp đỡ Trần Mặc nhiều hơn trong tương lai, vậy nên không khỏi cảm thấy hài lòng hơn bao giờ hết.
“Chẳng trách Trần Mặc nói ngươi là nữ thần may mắn của hắn." Triệu Mẫn cười nói với ngữ điệu ghen tị xen lẫn với ngưỡng mộ.
Quá trình khai phá siêu năng lực không định hướng lần này vừa mang lại một siêu năng lực cực kỳ đặc biệt cho Tiểu Ngư, lại vừa giải quyết nút thắt trong lòng của cô ấy. Mặc dù Triệu Mẫn cũng rất vui mừng cho Tiểu Ngư, nhưng đồng thời cũng không thể không thừa nhận rằng vận khí của Tiểu Ngư thật sự tốt hơn bất cứ người nào khác.
"Về nhà trước đã nào, chúng ta phải chờ đến khi Tiểu Ngư khỏe hẳn rồi hẵng nói đến những chuyện khác."
Trần Mặc ôm lấy Tiểu Ngư: "Được, chúng ta về nhà trước nào.”
….
Rầm rầm rầm!!!
Một hành tinh có sự sống nổ tung vỡ vụn, vô số lưu thạch ngập tràn trong không gian, đủ loại mảnh vỡ máy móc trôi nổi chất đống, cũng như rất nhiều chiến hạm vẫn đang hăng say giao chiến với nhau, khiến cho khu vực vũ trụ ở nơi này thoạt nhìn vô cùng hỗn độn.
Lúc này, một chiếc phi thuyền gấp khúc không gian bất thình lình xuất hiện trong hệ hằng tinh tàn tạ.
Vào khoảnh khắc tiếp theo, chiếc phi thuyền này đột nhiên truyền ra âm thanh ong ong cũng như dao động không gian ong ong âm thanh dao động khắp bốn phương tám hướng.
Ngay sau đó, những dao động không gian này bắt đầu nổ tung theo mọi hướng với tốc độ ánh sáng.
Chiếc phi thuyền bí ẩn kia lập tức biến thành hư vô, không gian hệ hằng sao này cũng nhanh chóng sụp đổ giống như các khối gỗ đồ chơi, đủ loại mảnh vỡ và lưu thạch đang trôi nổi lơ lửng cũng đồng thời bị nghiền ép thành nguyên tử, ngay cả các ngôi sao ở trung tâm hệ hằng tinh cũng biến đổi từ hình cầu ba chiều thành hình tròn hai chiều, giống như những quả bóng bàn nằm dưới máy ủi hạng nặng.
Mọi thứ phảng phất như đã hóa thành một bức tranh đẹp đẽ nhưng ẩn chứa sự nguy hiểm đáng sợ dài trong vũ trụ.
Hệ hằng tinh bị hủy diệt, nhưng những dao động không gian kia vẫn lan tràn ra xung quanh.
Tất cả các phi thuyền bay trong hệ hằng tinh này đều phát ra tín hiệu báo động, gấp rút khởi động động cơ gấp khúc không gian, cuống quýt chạy trốn khỏi cái nơi quỷ quái này, vì chỉ cần chậm một chút có thể bị ép thành một tờ giấy trong không gian này.
Chiến tranh của siêu tinh hệ Minh Lộc đã bước vào giai đoạn khốc liệt.