Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật (Dịch Full)

Chương 128 - Chương 1614: Tiểu Ngư Thử Sức

Chương 1614: Tiểu Ngư thử sức Chương 1614: Tiểu Ngư thử sức

Mười tám tiếng đồng hồ trôi qua không ngơi nghỉ, nhưng mỗi một giây ở trong đó đều là một loại giày vò đối với Lam.

Khi ánh đèn trước cửa phòng phẫu thuật chợt tắt, Lam lập tức run rẩy toàn thân, siết chặt hai bàn tay trong vô thức.

Vào khoảnh khắc tiếp theo, ông ta nhìn thấy Trần Mặc đi ra khỏi phòng phẫu thuật, nhưng lại không nhìn thấy sự vui vẻ trong ánh mắt của hắn.

Đôi đồng tử tựa như vành Newtons lóe lên một tia tuyệt vọng, như thể đã sẵn sàng chấp nhận sự thật đắng lòng.

“Ca phẫu thuật không hoàn toàn thành công.”

Nghe được một câu như vậy, tâm tình tuyệt vọng trong Lam như được nhổ đi, nhưng trái tim ông ta cũng đồng thời bị treo lên.

Không thành công hoàn toàn, tức là đã thành công một phần, con gái của hắn vẫn có hi vọng.

Thanh Nguyệt đang nằm trên giường bệnh được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật. Cô ấy vẫn nhắm nghiền hai mắt như cũ, vết rạch trên hộp sọ đã được khôi phục bằng dung dịch tái tạo, ngay cả nhịp thở và nhịp tim cũng rất ổn định, ngoại trừ mái tóc bạc trắng đã bị cạo sạch ra thì không còn điều bất thường nào khác.

“Xét về mặt lí thuyết, phần não bị hoại tử của Thanh Nguyệt đã được chữa trị triệt để, nhưng cô ấy vẫn chưa thể tỉnh lại.”

“Vậy khi nào Nguyệt Nhi mới có thể tỉnh lại?” Lam nhìn chằm chằm con gái, nói bằng ngữ điệu run rẩy.

Trần Mặc hít một hơi thật sâu.

“Cô ấy đã bị đóng băng hơn ba trăm năm, hơn nữa còn bị thương nặng ở đại não, khiến cho tầng sâu ý thức có lẽ đã phát sinh vấn đề, rơi vào trạng thái giống như người thực vật. Vì lẽ đó, ta cũng không có cách nào xác định được khi nào cô ấy sẽ tỉnh lại.

Trước đó, ta đã dùng phương pháp trị liệu cho người thực vật, lợi dụng cường độ dòng điện để kích thích thần kinh đại não của Thanh Nguyệt, nhưng vẫn không có hiệu quả đáng kể.

Cô ấy có thể đang ngủ say trong tầng sâu ý thức, cho nên chúng ta cần phải tìm ra phương pháp khác để đánh thức cô ấy.”

Lam chạm vào tay Thanh Nguyệt, cảm nhận được độ ấm từ làn da của con gái mình, liền tuôn trào dòng lệ nóng từ trong hốc mắt: “Như vậy thì vẫn tốt hơn là để Nguyệt Nhi nằm trong khoang đông lạnh, bây giờ vẫn có hi vọng rằng nó sẽ tỉnh lại.”

“Anh Mặc, nếu vấn đề xuất phát từ tầng sâu ý thức như ngươi nói, thì ta biết một người có thể khiến cô ấy tỉnh lại.”

Trong khi cảm xúc của mọi người đã gần như chạm đáy, giọng nói dễ nghe của Mặc Nữ đột ngột vang lên, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người ngay lập tức.

“Ai có cách?” Trần Mặc kinh ngạc hỏi.

“Chị Tiểu Ngư.”

……..

Hai chiến giáp sư đáp xuống sân thượng của bệnh viện số một.

Tiểu Ngư và Triệu Mẫn bước ra từ trong chiến giáp.

Vẫn là gương mặt trắng nõn cùng đường cong cơ thể hoàn hảo như cũ, nhưng Tiểu Ngư hiện giờ lại toát ra khí chất tự tin và hấp dẫn hơn rất nhiều so với trước kia.

Đó chính là hiện tượng thay đổi tâm lý sau khi khai phá siêu năng lực.

Triệu Mẫn ở bên cạnh cũng không có gì thay đổi, từ vóc người cho đến hàng lông mày của cô ấy đều toát lên vẻ đẹp vừa hấp dẫn vừa có chừng mực của một người phụ nữ trí thức, cũng như thần thái vừa uy nghiêm vừa giỏi giang của một người quản lý cấp cao tràn đầy kinh nghiệm.

Sau khi nhận được điện thoại từ Trần Mặc, hai người lập tức chạy đến.

Bên trong phòng chăm sóc đặc biệt, Trần Mặc và Mặc Nữ trong chiếc áo blouse trắng, cũng như Lam ngồi trên ghế đều đang nhìn chằm chằm Thanh Nguyệt trên giường bệnh, còn hai người Lang Nguyệt và Hồng Bàng Giải đứng ở một góc, không phát ra tiếng động nào.

Tiểu Ngư đi đến bên cạnh Trần Mặc: “Ông xã, có chuyện gì vậy?”

“Ca phẫu thuật cho Thanh Nguyệt hiện tại đã thành công một nửa, chúng ta đã chữa trị thành công những khu vực bị hoại tử trong đại não của Thanh Nguyệt, nhưng cô ấy vẫn bất tỉnh nhân sự mà không có nguyên nhân cụ thể. Vì lẽ đó, ta suy đoán vấn đề có thể xuất phát từ tầng sâu ý thức của Thanh Nguyện, cho nên muốn nhờ ngươi sử dụng siêu năng lực của mình để thử đánh thức cô ấy.”

Trần Mặc giải thích tình huống cho Tiểu Ngư.

Tiểu Ngư hiện đang nắm giữ siêu năng lực khá đặc biệt, có liên quan đến ý thức sinh mệnh.

Nó có tác dụng tương tự như thuật đọc tâm của tiến sĩ X, thế nhưng cũng không chỉ dừng lại ở đó.

Trong năm năm qua, Trần Mặc đã phát hiện Tiểu Ngư còn có thể bóp méo và thăm dò ký ức của người khác, giao tiếp với người khác thông qua suy nghĩ, hơn nữa còn có thể nhìn thấy thể ý thức trong hư vô, cũng như nghe hiểu ngôn ngữ của các động vật nhỏ. Hắn tin rằng siêu năng lực của Tiểu Ngư vẫn còn có rất nhiều cách sử dụng khác, chỉ là bọn họ vẫn chưa khám phá ra mà thôi.

Vậy nên, khi Mặc Nữ nhắc đến Tiểu Ngư, Trần Mặc đã lập tức đồng ý với cô ấy. Dù sao thì Tiểu Ngư chưa bao giờ đánh thức con người đang rơi vào trạng thái thực vật, nói không chừng cô ấy lại có thể làm nên kỳ tích, bọn họ ít nhất còn có một tia hy vọng.

“Ta chưa từng thử qua cái này.”

Tiểu Ngư không biết rõ tình trạng cụ thể của Thanh Nguyệt, cũng chưa từng làm việc này bao giờ, cho nên không dám đảm bảo mình có thể khiến cho cô ấy tỉnh lại.

“Không sao, nguwoi cứ dốc hết sức là được.” Trần Mặc nhìn về phía Lam.

Suy cho cùng, Tiểu Ngư cần có sự cho phép của ông ta thì mới dám vận dụng siêu năng lực vào Thanh Nguyệt.

“Kính nhờ phu nhân.”

Lam cúi người hành lễ với Tiểu Ngư, đồng thời để lộ một tia mong chờ trong ánh mắt. Hiện tại, Tiểu Ngư là hi vọng cuối cùng của ông ta.

“ Lam tiên sinh đừng khách sáo, để ta thử xem.”

Tiểu Ngư khẽ gật đầu, đưa con thú nhỏ đang ở trên vai mình vào lồng ngực của Triệu Mẫn rồi chậm rãi đi tới cạnh giường bệnh.

Từ sau khi Tiểu Ngư giao tiếp với đám động vật nhỏ, con thú này lập tức đem lòng yêu thích Tiểu Ngư, thậm chí còn đi tò tò theo sau cô mỗi ngày.

Những người khác nhanh chóng đứng dậy, chừa lại không gian cho Tiểu Ngư.

Bình Luận (0)
Comment