Tiểu Ngư hít sâu một hơi, chậm rãi mở mắt ra, tiến vào trạng thái "Siêu".
Trong những năm qua, Trần Mặc đã dạy cô ấy về trạng thái "Siêu", cũng như cách sử dụng năng lực của bản thân tùy theo ý thích.
Mỗi khi Tiểu Ngư tiến vào trạng thái "Siêu", thế giới trong mắt cô trở nên khác biệt hơn bao giờ hết.
Hiện giờ, cô có thể nhìn thấy những cụm thể ý thức đang nhảy lên từng nhịp ở trên đầu của mỗi người. Trong số đó, cụm thể ý thức trên đầu Thanh Nguyệt – người đang nằm trên giường bệnh – lại đang nhảy với nhịp điệu từ tốn hơn những người khác.
Điểm sáng trung tâm màu xanh nhạt của thể ý thức đó có vẻ như rất yếu ớt, các đốm huỳnh quang màu lam đang bay lượn xung quanh với tốc độ cực kỳ chậm rãi, thậm chí còn chậm hơn cả ốc sên.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Ngư thấy một thể ý thức chậm chạp như vậy.
Tiểu Ngư nhanh chóng dùng đầu ngón tay của mình sờ lướt qua gò má của Thanh Nguyệt rồi chạm đến vành tai của cô ấy, sau đó dần dần cảm nhận được sự mịn màng mềm mại kèm theo một chút mát lạnh trên làn da của một sinh mệnh Ngân Nguyệt điển hình.
Đến khi kết nối với thể ý thức của Thanh Nguyệt, Tiểu Ngư phảng phất như đã rơi vào một khoảng không hỗn loạn, mọi thứ trước mắt chỉ là hư vô tối tăm mờ mịt, không hề có bất kỳ tia sáng nào, như thể thời gian cũng đã dừng lại.
Thế giới mà Tiểu Ngư đang nhìn thấy, chính là tầng sâu ý thức của Thanh Nguyệt.
Nơi đây không có khái niệm thời gian, hoàn toàn tĩnh lặng như tờ.
Nếu như không có sự can thiệp từ bên ngoài, thì không biết đến lúc nào Thanh Nguyệt mới có thể tỉnh lại.
“Thanh Nguyệt.”
Tiểu Ngư bắt đầu hô vang trong thế giới tầng sâu ý thức của Thanh Nguyệt, hy vọng có thể nhận lại được âm thanh đáp trả, nhưng rốt cuộc cũng thất vọng tràn trề.
“Thanh Nguyệt?”
Tiểu Ngư thử gọi thêm vài lần nữa, nhưng vẫn không nhận về bất kỳ hồi đáp nào như cũ.
Tiểu Ngư rời khỏi thế giới tầng sâu ý thức của Thanh Nguyệt, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm vào thể ý thức màu lam nhạt trên đầu cô ấy.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Ngư sử dụng siêu năng lực của mình để đánh thức một người thực vật, cho nên cũng không hiểu rõ cách thức cụ thể, chỉ có thể làm bừa làm bậy mà thôi. Vì lẽ đó, Tiểu Ngư đột nhiên nảy ra một ý nghĩ trong đầu, bèn nhẹ nhàng chạm vào thể ý thức màu lam của Thanh Nguyệt.
Động tác này giống như đang lật đổ quân cờ domino đầu tiên, ngay lập tức kích hoạt phản ứng dây chuyền.
Thể ý thức màu xanh nhạt vốn đang nhạt nhòa yếu ớt, thì bất chợt tỏa sáng rực rỡ. Những đốm huỳnh quang ở xung quanh vốn đang chuyển động trì trệ, thì bỗng nhiên gia tăng tốc độ, bắt đầu va chạm vào nhau kịch liệt hơn.
…
“Liệu có vấn đề gì không?” Triệu Mẫn đứng bên cạnh Trần Mặc, nhỏ giọng hỏi.
Triệu Mẫn cũng chỉ biết Thanh Nguyệt là con gái của Lam, chứ ít khi nào tận mắt nhìn thấy Thanh Nguyệt ở ngoài đời thực.
Ngoài ra, cô cũng biết được Lam gia nhập vào tập đoàn Kiến Hành Quân bọn họ là vì muốn chữa bệnh cho con gái, cũng như Trần Mặc đắm mình trong nghiên cứu phát triển kỹ thuật phẫu thuật não bộ chính là để cứu người phụ nữ này.
Nếu Thanh Nguyệt xảy ra vấn đề gì, Lam có lẽ sẽ rời khỏi nơi này.
Năng lực của Lam chói mắt như mặt trời ban trưa, vậy nên sự ra đi của Lam sẽ là một tổn thất lớn đối với tập đoàn Kiến Hành Quân.
“Không rõ lắm.” Trần Mặc lắc đầu, bình tĩnh nói: “Ta cũng chỉ suy đoán vấn đề xuất phát từ tầng sâu ý thức của Thanh Nguyệt mà thôi. Dù sao thì ý thức sinh mệnh là một phương diện quá huyền bí, ta không thể nào xác định được mọi khả năng của nó. Mặc dù Tiểu Ngư sở hữu siêu năng lực liên quan đến ý thức, nhưng ta không biết liệu cô ấy có thể đánh thức Thanh Nguyệt thành công hay không.”
Triệu Mẫn không hỏi thêm nữa, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh Trần Mặc.
Bầu không khí trong phòng bệnh trở nên yên lặng như cũ, mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào Tiểu Ngư và Thanh Nguyệt đang nằm trên giường bệnh, cũng như mong đợi siêu năng lực của Tiểu Ngư có thể tạo ra được niềm vui bất ngờ.
Bỗng nhiên, Trần Mặc nhìn thấy Thanh Nguyệt đang nằm trên giường khẽ co giật mí mắt.
Không chỉ Trần Mặc chú ý tới điều này, Lam cũng nhanh chóng nhận ra những biến chuyển của con gái. Ông ta nhất thời mừng rỡ như điên, vừa định la lên thì đã bị Trần Mặc ngăn lại.
Sau khi nhận ra Tiểu Ngư vẫn còn đang tiếp tục, Lam liền nín nhịn tâm trạng kích động của mình rồi đứng sang một bên, vừa lo vừa sợ lại vừa mừng.
…
Tiểu Ngư không ngờ linh cảm bất chợt của mình thực sự có tác dụng.
Lúc vừa rồi, cô đã thử chạm vào điểm sáng trung tâm của thể ý thức màu xanh nhạt trên đầu Thanh Nguyệt, cũng như khống chế tốc độ di chuyển của nó, và không ngờ bản thân lại thành công ngay từ lần đầu tiên.
Từng đốm huỳnh quang vờn quanh điểm sáng trung tâm vốn dĩ đang trôi nổi bất quy tắc, nhưng bây giờ đã chậm rãi di chuyển theo một quỹ đạo nhất định.
Tiểu Ngư cảm thấy thể ý thức của Thanh Nguyệt phảng phất như đang dần dần thức tỉnh, cho nên cũng không can thiệp thêm nữa, để mặc nó chuyển động một cách tự chủ.
Nhưng lúc này, Tiểu Ngư bỗng dưng nhìn thấy những đoạn hình ảnh ký ức trong ý thức của Thanh Nguyệt, cũng như cảm nhận được cảm xúc trong ký ức của cô ấy.
“Thanh Nguyệt.” Tiểu Ngư lại gọi một tiếng nữa
Ngay khi âm thanh vừa vang lên, Thanh Nguyệt nhẹ nhàng rung động hàng lông mi màu bạc, sau đó chậm rãi mở mắt ra. Đôi mắt của cô ấy tựa như vòng bạc được khảm nạm vô số viên Hắc Diệu Thạch, tựa như vành Newtons màu bạc toả sáng giữa đêm đen, cứ thế luân hồi tầng tầng lớp lớp, vừa thần bí mà thâm thúy.
Trong nháy mắt, khuôn mặt xinh đẹp màu bạc dần khôi phục sinh khí.
Mặc dù những người có mặt ở trong phòng bệnh thuộc các nhóm sinh mệnh khác nhau, nhưng đều có thể nhận ra loại khí chất rất khó hình dung ở trên người Thanh Nguyệt đã khắc sâu vào tâm trí của mình, khiến cho bọn họ đều không có cách nào quên được cô ấy.
“Ta tên là Janskar Thanh Nguyệt.” Dương Tư Thanh Nguyệt phát ra âm thanh yếu ớt xa xăm.