“Nguyệt Nhi!”
Lúc này, ánh mắt của Lam chỉ còn lại hình bóng của con gái, khuôn mặt của ông ta cũng lộ rõ vẻ kích động.
Ông ta lập tức nắm lấy bàn tay xanh ngọc của con gái, không dám thả lỏng dù chỉ một chút.
Janskar Thanh Nguyệt nhanh chóng lấy lại tinh thần, đôi đồng tử tựa như vòng tròn luân hồi màu bạc trở nên bình tĩnh sâu thẳm như trước đây. Cô bắt đầu quét mắt nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại trên người Tiểu Ngư.
Giọng nói vừa rồi mà cô đã nghe được trong lúc ngủ say, chắc hẳn là của người phụ nữ này.
Hiện giờ, Thanh Nguyệt cũng cảm thấy có chút thân thiết với Tiểu Ngư.
Hai người nhìn nhau, khẽ gật đầu thay cho lời chào.
“Cha.” Janskar Thanh Nguyệt phát âm thanh nhẹ nhàng, như thể lan trong rừng vắng.
“Nguyệt Nhi, ngươi không sao, ngươi thật sự không có chuyện gì.” Lam nói bằng ngữ điệu run rẩy.
Một người đàn ông luôn sát phạt quyết đoán, tài trí hơn người như ông ta, rốt cuộc cũng để lộ sự luống cuống trước mặt mọi người.
“Chị ấy người đã cứu ta sao?” Janskar Thanh Nguyệt nhẹ nhàng hỏi bằng chất giọng thân mật, như thể vô cùng gần gũi với Tiểu Ngư.
Tiểu Ngư mỉm cười gật đầu, nhưng sau đó bất chợt nhớ ra Janskar Thanh Nguyệt đã bị đóng băng hơn ba trăm năm, trên lý thuyết là đã hơn ba trăm tuổi. Được một người đã hơn ba trăm tuổi gọi mình là “tỷ” như vậy, cô cũng không biết nên diễn tả tâm trạng mình như thế nào nữa.
“Đây là phu nhân, còn đây là ông chủ. Ông chủ là người đã tiến hành phẫu thuật cho ngươi, phu nhân là người đã đánh thức ý thức của ngươi.” Lam vội vàng giới thiệu, sau đó không nhịn được được nữa mà tiếp lục chuyển dời ánh mắt sang Janskar Thanh Nguyệt.
“Ông chủ, phu nhân, cảm ơn.” Janskar Thanh Nguyệt nhìn về phía Trần Mặc và Tiểu Ngư, khẽ nói.
“Đừng khách sáo.”
Trần Mặc cũng bắt đầu quan sát Janskar Thanh Nguyệt, cảm thấy đôi đồng tử tựa như vòng tròn luân hồi màu bạc của cô ấy vô cùng đặc biệt, phảng phất khí chất thông tuệ và bí ẩn.
“May mắn thay, chấn thương từ vụ tai nạn năm đó không gây tổn hại đến các mô trí nhớ ở vùng hải mã đại não của Thanh Nguyệt, nhưng đã gây hoại tử các mô não có chức năng điều tiết nội tạng, cũng như một số mô có chức năng định hướng vận động ở thuỳ viền đại não của cô ấy. Vì lẽ đó, tiếp theo đây, Thanh Nguyệt cần phải được điều trị để phục hồi chức năng điều tiết nội tạng, cũng như tái tạo lại các mô vận để để thích nghi với hệ thống vận động của cơ thể.”
Bây giờ, Janskar Thanh Nguyệt rốt cuộc cũng đã tỉnh lại, Trần Mặc coi như đã hoàn thành lời hứa với Lam.
Nhìn thấy sự thay đổi trong trạng thái của Lam, Trần Mặc cũng mừng thay cho ông ta.
“Ta và Tiểu Ngư về nhà nghỉ ngơi trước đã.” Trần Mặc nói lời tạm biệt với Lam.
Dù sao thì bọn họ đều là những người thông minh, hơn nữa ở chung với nhau đã lâu, cho nên đôi bên đương nhiên hiểu rõ đối phương đang nghĩ gì.
Janskar Thanh Nguyệt đã bị đóng băng hơn ba trăm năm, Lam hiện giờ chắc hẳn có rất nhiều chuyện để nói với cô ấy, nếu như bọn họ tiếp tục ở lại cũng thì thực sự bất tiện.
“Cha, không phải ngươi đang ở đoàn chiến giáp Hắc Phong Diệp sao?” Janskar Thanh Nguyệt nhẹ giọng hỏi.
“Ngươi đã bị đóng băng hơn ba trăm năm, rất nhiều chuyện đã xảy trong khoảng thời gian này. Nói chung, sau khi ngươi gặp tai nạn trong vũ trụ, ta đã rời khỏi đoàn chiến giáp Hắc Phong Diệp, đi khắp nơi trong vũ trụ tìm kiếm kỹ thuật trị liệu cho ngươi. Mãi đến vài năm trước, ta tình cờ gặp được ông chủ, biết được hắn có phương pháp trị liệu cho ngươi, cho nên ta đã giao hẹn với hắn rằng: nếu hắn có thể chữa khỏi cho ngươi, ta sẽ dốc sức phục vụ hắn suốt cả đời này.”
Lam nhìn Janskar Thanh Nguyệt với ánh mắt cưng chiều, trong hơn ba trăm năm qua, ông ta chưa từng cảm thấy vui vẻ như hôm nay.
Janskar Thanh Nguyệt coi như hiểu rõ mọi chuyện.
“Vừa rồi, ta đã kịp thời quan sát tất cả mọi người, liền phát hiện hắn ta không hề tầm thường.”
“Ánh mắt của Nguyệt Nhi vẫn chuẩn xác như trước đây! Ông chủ quả thực không hề tầm thường, nếu như không muốn nói là một thiên tài ngút trời.” Lam nói lời thật lòng.
“Đây là lần đầu tiên ta thấy cha khen ngợi một sinh mệnh như thế.”
“Bởi vì các nhà y học ở những nền văn minh thần cấp cũng không thể đảm bảo sẽ chữa được thương thế cho ngươi, khiến ta phải chờ đợi ròng rã suốt ba trăm năm qua. Còn ông chủ thì khác, hắn chỉ mất năm năm để tìm tòi nghiên cứu, phát triển kỹ thuật trị liệu cho ngươi đó! Có thể nói, hắn là một người tiên phong của nền văn minh Trái Đất, hơn nữa còn là sinh mệnh thông minh nhất mà ta từng gặp.”
“Người tiên phong văn minh.” Janskar Thanh Nguyệt không khỏi ngạc nhiên.
Cô mới chỉ từng nghe nói qua, chứ chưa từng thấy bất kỳ người tiên phong văn minh trong hiện thực. Thật không ngờ, Trần Mặc lại là một nhân vật dữ dội như vậy.