Trên đường về nhà, Tiểu Ngư để lộ vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt, đây là cái giá mà cô phải trả sau khi sử dụng siêu năng lực.
Tuy vậy, Tiểu Ngư vẫn cảm thấy cực kỳ vui vẻ, bởi vì cô dường như đã phát hiện ra mình có khả năng cảm ứng, thậm chí thay đổi hoạt động ý thức của người khác.
Giống như Trần Mặc đã từng nói, siêu năng lực của cô vẫn còn nhiều khía cạnh để khai thác, từ đó có thể suy ra được rất nhiều cách sử dụng khác nhau.
“Con gái của Lam có chút đặc biệt.” Triệu Mẫn nhận xét.
Con gái của Lam đem lại cho cô một cảm giác rất khó diễn tả, đặc biệt là đôi mắt tựa như vòng tròn luân hồi màu bạc vô cùng kinh diễm, trông rất bắt mắt và vô cùng ấn tượng khi nhìn thoáng qua.
“Tĩnh như u lan.” Trần Mặc gật đầu đồng ý.
Hắn đã từng gặp qua một sinh mệnh tương tự như Janskar Thanh Nguyệt, chính là Tử Vận của nền văn minh Tử Vi.
Sinh mệnh nữ tính đến từ nền văn minh cấp thần kia vừa sở hữu một đôi đồng tử màu tím có khả năng xuyên thấu vào lòng người, vừa toát ra khí chất bí ẩn, thông minh và trầm tĩnh, khiến cho Trần Mặc cảm thấy cô ta vô cùng cường đại, nhưng cũng cực kỳ vô cảm.
Trong khi đó, Janskar Thanh Nguyệt lại an tĩnh mềm mỏng, tựa như một bông hoa lan trong rừng sâu.
Hai người phụ nữ tưởng như rất giống nhau, nhưng cũng khác nhau.
“Em gái đó trông có vẻ rất thân thiện gần gũi, cũng không tồi.” Tiểu Ngư chen vào nói.
Trần Mặc sửng sốt, cười trêu chọc, nói: “Ngươi gọi Janskar Thanh Nguyệt là em gái sao? Trên lý thuyết, người ta cũng đã hơn ba trăm tuổi rồi đấy! Chẳng lẽ ngươi là yêu quái ngàn năm trong truyền thuyết?”
Trần Mặc vừa mới dứt lời, Tiểu Ngư lập tức tức giận đến mức xù lông, liền bóp lấy đoạn thịt mềm bên hông hắn, rồi nói bằng ngữ điệu uy hiếp: “Ngươi vừa nói ta là gì? Yêu quái ngàn năm?”
“Tiên nữ ngàn năm.” Trần Mặc nghiêm túc sửa lời, trong lòng đổ mồ hôi hột.
“Không phải là yêu quái ngàn năm sao?” Tiểu Ngư đằng đằng sát khí, bộ dạng không được giải thích thì sẽ nhất quyết không chịu bỏ qua.
“Ngươi nghe nhầm rồi, chắc chắn là nghe nhầm.” Trần Mặc ra vẻ chính trực.
“Vậy ngươi muốn nói ta bị điếc tai?”
“Không.”
“Vậy rốt cuộc là do tai ta điếc, hay là do ngươi nói sai?”
“...”
Hai cô gái bên cạnh cũng chưa bao giờ thấy Trần Mặc có ý chí sống mãnh liệt tới vậy, nhưng dù sao bọn họ cũng đã quá quen thuộc với cảnh tượng cãi cọ như vậy rồi.
Tiểu Ngư đùa giỡn vui vẻ, sau đó vứt bỏ dáng vẻ đằng đằng sát khí như vừa rồi, trở lại dáng vẻ dịu dàng thường ngày, tiếp tục ôm lấy cánh tay Trần Mặc.
“Con gái của Lam đã được chữa trị thành công, ngươi định làm gì tiếp theo?”
“Tạm thời giữ bí mật.” Trần Mặc nói.
Trong năm năm vừa qua, ngoại trừ kỹ thuật phẫu thuật não bộ, Trần Mặc còn đang chuẩn bị cho dự án quan trọng nhất của mình — [Sinh mệnh lượng tử].
Đây là nhiệm vụ của Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật, hắn tuyệt đối không thể bỏ qua.
Hơn nữa, bí mật tối cao của Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật luôn khiến Trần Mặc cảm thấy ngứa ngáy tâm can, chỉ hận không thể lột trần nó ngay lập tức.
Suy cho cùng, sự tồn tại của Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật quá thần bí!
Nếu không có Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật sẽ không có hắn của bây giờ.
Tuy nhiên, Trần Mặc tạm thời không thể tiết lộ nội dung của dự án [Sinh mệnh lượng tử] cho Tiểu Ngư, nếu không thì cô ấy sẽ không cho hắn mạo hiểm chơi đùa như vậy.
Dù sao thì [Sinh mệnh lượng tử] là một nhiệm vụ ẩn chứa muôn vàn bí ẩn xen lẫn với nguy cơ, ngay cả hắn cũng không có cách nào nắm chắc hoàn toàn
Nhưng một khi hoàn thành nhiệm vụ này, Trần Mặc sẽ đạt được cấp thẩm quyền cao nhất của Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật. Đến lúc đó, hắn sẽ nắm giữ truyền thừa suốt bao thế hệ chủ nhân Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật, hơn nữa còn có thể gánh vác nhiệm vụ tối cao của Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật.
Năm đó, khi có được cấp thẩm quyền sơ cấp, cánh cửa cuối cùng của Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật vẫn là một điều rất thần bí đối với hắn.
“Ta cũng không thể biết à?”
“Đến lúc đó ngươi sẽ biết.”
Tiểu Ngư không hỏi nữa.
Cô biết Trần Mặc có lí do riêng nên mới không nói cho mình biết, vậy nên cô sẽ không bao giờ hỏi sâu thêm.
…..
Thông qua Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật, Trần Mặc mới biết một chút về đặc tính của sinh mệnh lượng tử, liền cảm thấy cấu tạo của nó hoàn toàn vượt qua những hình thái sinh mệnh mà mình từng biết.
Theo như lời giới thiệu trong sách, sinh mệnh lượng tử bao hàm toàn bộ khả năng, nhưng Trần Mặc cũng không biết những “khả năng” đó cụ thể là gì.
Lúc này, một thiết bị khổng lồ có kích thước sánh ngang với một hành tinh đang trôi nổi giữa không gian đen tối trong thế giới thực tế ảo, bao gồm vô số cấu trúc hình vòng được xếp thành lớp và xoay tròn không ngừng nghỉ. Ngoài ra, các cấu trúc hình vòng này còn có những lỗ rỗng ở giữa, đồng thời được kết nối với nhau bằng một chiếc bệ trong suốt có chiều cao tầm hai mét ở ngay trung tâm.
Đây chính là thiết bị chủ chốt của dự án [Sinh mệnh lượng tử], đồng thời cũng là cỗ máy phức tạp và chính xác nhất mà Trần Mặc từng chế tạo, bao gồm hàng chục nghìn vật liệu mới và hàng nghìn lý luận kỹ thuật xuất phát từ Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật.
Trần Mặc đã đặt tên cho nó là [Quả cầu sinh mệnh lượng tử], hay còn được gọi là "Tử cung của Chúa" – nơi mà Chúa được tạo ra.
Hiện tại, hắn cũng đang cho xây dựng một quả cầu sinh mệnh lượng tử tương tự ở trong hệ Ngân Hà.
Trong năm năm qua, dựa theo dữ liệu thực nghiệm trong thế giới thực tế ảo, quả cầu sinh mệnh lượng tử đã không ngừng được sửa chửa cải tiến, và cuối cùng cũng bước vào giai đoạn hoàn thiện.
Sau khi xác nhận toàn bộ số liệu, Trần Mặc bước vào chiếc bệ trong suốt ở giữa quả cầu sinh mệnh lượng tử, làm tan biến tất cả quần áo trên người chỉ với một ý niệm, sau đó tiến hành biến đổi bản thân trở thành sinh mệnh lượng tử.
Bởi vì nhiệm vụ này chỉ có một cơ hội duy nhất, cho nên Trần Mặc bắt buộc phải tiến hành đảm bảo rằng công nghệ đã thực sự hoàn thiện, cũng như giảm thiểu tỷ lệ rủi ro hết mức có thể ở ngay trong thế giới thực tế ảo này.