“Bởi vì dự án này có quá nhiều ẩn số, hơn nữa còn liên quan đến quá nhiều sự vụ quan trọng, cho nên càng ít người biết thì càng tốt. Vì lẽ đó, ngoại trừ mấy người Tiểu Ngư, thì hiện tại chỉ có ngươi biết đến sự tồn tại của quả cầu sinh mệnh lượng tử. Đối với dạng thí nghiệm một sống hai chết như thế này, thì hết thảy mọi thứ đều không thể lường trước được, thế nên ta quyết định tự mình tiến hành thí nghiệm, cũng như muốn bàn giao một số việc với ngươi.”
“Ngươi muốn tự mình tiến hành thí nghiệm? Không được.” Lam cũng không thèm nghĩ ngợi mà phản đối ngay lập tức: “Ngươi là linh hồn của tập đoàn Kiến Hành Quân, không thể mạo hiểm như thế được….”
“Ngươi không cần phải khuyên ta, chỉ cần làm theo những lời bàn giao tiếp theo của ta là được.” Trần Mặc cắt ngang lời nói của Lam.
“Cũng bởi vì dự án này có quá nhiều ẩn số, vậy nên nếu như ta tiến hành thí nghiệm thất bại, thì ngươi nhất định phải hỗ trợ mấy người Tiểu Ngư quản lý tập đoàn Kiến Hành Quân cho thật tốt. Ta không mong các ngươi có thể thống trị vũ trụ, chỉ mong tập đoàn Kiến Hành Quân có thể vững vàng tồn tại trong vũ trụ, đám người Tiểu Ngư cũng được yên ổn cả đời.”
“Ngươi không thể để cho các sinh mệnh khác tiến hành thí nghiệm hay sao?”
“Không thể! Bởi vì sinh mệnh lượng tử quá đặc biệt, thậm chí còn có thể tồn tại ở chiều thứ tư và vượt qua các quy luật hiện trong vũ trụ này, ngay cả khi ta đã vận dụng toàn bộ tư duy và tri thức của mình, thì cũng chỉ có thể hiểu được khái niệm mơ hồ của nó mà thôi.”
Sự tồn tại ở chiều thứ tư nằm ngoài quy luật của thời gian và không gian, cũng giống như con người sáng tạo ra thế giới hoạt hình hai chiều, thì có thể tự do kiểm soát dòng thời gian, thậm chí cả những câu chuyện của các nhân vật bên trong đó.
Hơn nữa, hầu như không một sinh mệnh nào trong vũ trụ có thể cưỡng lại uy năng bất tử.
Lam im bặt, bởi vì ngay cả ông ta cũng chưa chắc có đủ tự tin để chống lại sự cám dỗ đáng sợ này
Một khi ông chủ thành công, thì hắn chỉ cần búng tay một cái, thì lập tức hủy diệt ngọn nguồn, từ đó trở thành đấng chí cao tối thượng duy nhất.
“Thời gian thí nghiệm được ấn định mười ngày sau.”
“Ngươi không thể đợi thêm nghìn năm hay mười nghìn năm nữa, rồi hẵng tiến hành được sao?” Sau khi hoàn hồn, Lam bày ra sắc mặt vô cùng ngưng trọng.
“Không thể.” Trần Mặc lắc đầu: “Càng trì hoãn thì càng lo lắng, ý thức sẽ bị dao động, gậy ra ảnh hưởng rất lớn đến kết quả cuối cùng. Vì lẽ đó, ta nhất định phải quyết tâm, dốc hết toàn lực vào một lần thử duy nhất.”
“Ta hiểu rồi.”
Lam có chút bất lực, nhưng vẫn phải gật đầu đồng ý.
Một buổi đêm tĩnh lặng.
“Mọi người mau ăn điểm tâm, ta đã tự tay nấu đấy.” Trần Mặc thấy ba người phụ nữ đi tới, liền bưng bữa sáng đã chuẩn bị sẵn đến chỗ ngồi của họ.
Mặc dù Tiểu Ngư đã trang điểm để che đi đôi mắt sưng đỏ, nhưng trông vẫn u sầu hơn thường này. Còn Triệu Mẫn lại có chút rủ rũ mệt mỏi, rõ ràng là ngủ không ngon giấc. Mặc Nữ đương nhiên không hề vui vẻ gì, ánh mắt của cô nhìn Trần Mặc cũng không còn ý cười như lúc trước.
Sau khi nhìn thấy bữa sáng do Trần Mặc chuẩn bị, Tiểu Ngư cũng không có ý định nói chuyện, chỉ vùi đầu ăn.
Hai chị em Vô Song và Vô Danh bốn mắt nhìn nhau, hiển nhiên cảm giác được bầu không khí không đúng lắm. Sau một cái nháy mắt, hai chị em nhanh chóng cầm ly sữa và quả trứng gà rồi lập tức rời đi, để lại không gian cho bốn người lớn trong nhà.
“Sau khi chúng ta ăn sáng xong xuôi, ta sẽ dẫn mọi người đi ra ngoài chơi cho khuây khỏa.” Trần Mặc nói.
Thực ra, Trần Mặc chỉ cần nói lời xin lỗi, sau đó hứa với ba người phụ nữ rằng mình sẽ từ bỏ thí nghiệm, thì bọn họ sẽ vui vẻ ngay lập tức. Tuy nhiên, hắn đã hạ quyết tâm phải tiến hành cuộc thí nghiệm này cho bằng được, ngay cả phải mạo hiểm cả tính mạng của mình.
Vì lẽ đó, hắn chỉ có thể làm mọi cách để dỗ dành, trấn an những người bên cạnh mình mà thôi.
Tiểu Ngư và Triệu Mẫn rơi vào trầm mặc, không hé răng nửa lời. Mặc Nữ thấy vậy thì cũng cúi đầu ăn sáng, không dám nói chuyện.
Thấy bọn họ im lặng như vậy, Trần Mặc không khỏi cười khổ trong lòng.
Tiếng quát hôm qua của hắn có lẽ đã khiến cho bọn họ khóc cả đêm, vậy nên bây giờ đều đang tức giận, muốn gây mào chiến tranh lạnh.
Bữa sáng kết thúc trong bầu không khí nặng nề.
Khi Trần Mặc không biết nên làm gì tiếp theo, thì Tiểu Ngư đã thay quần áo, cầm một chiếc túi nhỏ rồi đi ra khỏi nhà, Triệu Mẫn và Mặc Nữ cũng nhanh chóng đi theo cô ấy.
Mặc dù ý tứ rất rõ ràng, nhưng bọn họ vẫn không có ý định nói chuyện với Trần Mặc, cứ thế tự mình rời đi.
Trần Mặc cũng vội vàng đi theo.
Thời đại vũ trụ đã đến, nhưng văn hóa mua sắm vẫn phổ biến như cũ.
Dưới ảnh hưởng của tập đoàn Kiến Hành Quân, nhân loại trên Trái đất đã dần chấp nhận sự tồn tại của người ngoài hành tinh, vậy nên thành phố Tân Hải hiện giờ đã trở thành một đô thị giữa các vì sao, vô số tòa nhà ở nơi đây đã được cải tạo triệt để phù hợp với thị hiếu vũ trụ, và ngoại trừ một số mặt hàng dành cho nhân loại, các cửa hàng cũng sẽ bày bán một số hàng hóa được thiết kế đặc biệt cho người ngoài hành tinh.
Khi đến trung tâm mua sắm, đám người Tiểu Ngư không quan tâm bất cứ điều gì, cứ thế liều mạng mua sắm, nhìn thấy thứ gì thì liền mua thứ đó, sau đó đưa hết tất cả cho Trần Mặc. Bọn họ phảng phất như hận không thể mua luôn toàn bộ trung tâm mua sắm, khiến cho Trần Mặc hoàn toàn kiệt sức.
Trần Mặc biết bọn họ đang trút giận, cho nên vẫn ngoan ngoãn đi theo họ suốt chặng đường.
Hiện tại còn ổn, nếu bọn họ không khóc không quậy, Trần Mặc sẽ không yên lòng.
Tuy nhiên, ba người phụ nữ dường như đang rất vui vẻ, chỉ là không nói chuyện với Trần Mặc suốt từ đầu buổi đến cuối buổi.