“Đưa ba viên đá màu hình trái tim này cho tôi.”
Trần Mặc đi đến một cửa hàng trang sức, nhìn chằm chằm ở ba viên đá màu trên quầy với ánh mắt rực sáng. Những viên đá này là trang sức làm từ vật liệu đá có bảy màu tinh khiết và trong suốt như pha lê của một nền văn minh ngoài hành tinh, và nó chỉ có thể được khai thác trên các hành tinh lùn, vậy nên số lượng cũng không có nhiều lắm.
Đối với Liên minh vũ trụ mà nói, loại đá màu này có giá trị tương tự như ngọc thạch của Trái Đất.
Suy cho cùng, bất kỳ sinh mệnh nữ tính có trí tuệ đều ưa thích các loại đá quý lấp lánh này, định lý này hoàn toàn phổ biến trong toàn bộ vũ trụ, không thay đổi theo loài.
“Tiên sinh, ngài thật tinh mắt, ba viên đá màu này là trang sức tốt nhất trong cửa hàng chúng ta.”
“Đeo vào thử xem.”
Trần Mặc đưa túi mua sắm trong tay cho người máy ở bên cạnh, sau đó cầm lấy dây chuyền lên rồi nhìn về phía Tiểu Ngư.
Nhìn thấy bộ dạng tức giận của cô, hắn chủ động vươn tay, đeo sợi dây chuyền cho cô.
“Trông càng đẹp hơn.”
Nhìn thấy Tiểu Ngư đeo chiếc vòng cổ, Trần Mặc không khỏi tán thưởng một lần nữa.
Viên đá màu lần lượt phát ra từng dải ánh sáng rực rỡ, trông đẹp hơn rất nhiều so với những món đồ trang sức có hình dạng và màu sắc cố định, vậy nên lại càng tô điểm màu sắc cho Tiểu Ngư.
“Mọi người cũng đeo thử đi.”
Trần Mặc thuận tay đưa sợi dây chuyền cho Triệu Mẫn và Mặc Nữ.
“Ta thấy những món trang sức này rất đẹp, muốn tặng cho mọi người.”
Biết được Trần Mặc tặng quà cho mình, Mặc Nữ có chút kinh ngạc xen lẫn với vui mừng. Tuy nhiên, khi nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của Tiểu Ngư và Triệu Mẫn, cô ấy lập tức lè lưỡi, cố nén nụ cười của mình, đồng thời duy trì vẻ ngoài 'lạnh lùng' như vừa rồi.
“Thích không?”
Sắc mặt của Tiểu Ngư cũng dịu đi rất nhiều, nhưng cô ấy vẫn không có ý định nói chuyện với Trần Mặc, bèn xoay người rời đi, để hắn đứng một mình trong gió.
Nhân viên phục vụ đang giúp Trần Mặc thanh toán hóa đơn, thì bất chợt nhìn thấy cảnh tượng này, liền ngầm hiểu rồi nói ra: “Trần tiên sinh, phụ nữ luôn cần được dỗ dành, đặc biệt là những lúc giận dỗi. Ngươi chỉ cần bày tỏ thái độ thành khẩn, sau đó mặt dày nhận lỗi là được.”
“Cảm ơn.”
Sau khi thanh toán hóa đơn, Trần Mặc vội vàng đuổi theo rồi cố gắng nắm lấy bàn tay mềm mại của Tiểu Ngư, mặc kệ cô ấy có đồng ý hay không.
Tiểu Ngư cũng chỉ giãy giụa một chút, sau đó liền tuỳ ý cho hắn nắm lấy tay mình.
Trần Mặc càng thêm táo tợn hơn, lập tức nắm lấy tay Triệu Mẫn.
“Buông ra.”
Triệu Mẫn vỗ thẳng vào cái móng heo của Trần Mặc, Tiểu Ngư cũng học theo, trực tiếp thoát khỏi tay Trần Mặc.
Trần Mặc áy náy nói: “Ngày hôm qua, ta quả thực không nên la lối như vậy với các ngươi, nên bây giờ ta muốn nói lời xin lỗi với các ngươi.”
Lúc này, tâm trạng tủi thân của Tiểu Ngư dần dần vơi bớt, sắc mặt Triệu Mẫn cũng hòa hoãn đi rất nhiều, bọn họ hiển nhiên rất thích những lời này của hắn.
“Ngươi từ bỏ thí nghiệm không? Chỉ cần như vậy, thì chúng ta nhất định sẽ đáp ứng với ngươi bất cứ chuyện gì.” Tiểu Ngư khàn giọng khẩn cầu.
Trần Mặc im lặng, ý tứ rất rõ ràng.
Tiểu Ngư không nói nữa.
Ăn uống, dạo phố, mua sắm, xem phim, chơi game, Trần Mặc đưa ba người phụ nữ đi làm tất cả những việc bình thường mà các cặp đôi thường làm trong buổi hẹn hò. Nếu là dịp bình thường, thì bọn họ nhất định sẽ rất vui mừng, nhưng hiện tại, bọn họ căn bản không vui nổi.
Họ vốn dĩ không có cách nào để gượng cười nổi.
Bởi vì những việc này, lại càng giống như là một kiểu bầu bạn trước khi xa cách.
Thời gian trôi qua nhanh như sao băng vụt qua bầu trời đêm.
Trần Mặc hiếm khi không đến phòng thí nghiệm, mà ngày nào cũng ở bên cạnh người nhà. Tuy nhiên, đám người Tiểu Ngư cũng không thể nào duy trì nụ cười trên khuôn mặt như mọi khi, thế nhưng vẫn phải hành xử làm như không có chuyện gì xảy ra.
Ba người phụ nữ đều biết rằng một khi Trần Mặc đã quyết tâm làm điều gì, thì không có cách nào bị lay chuyển, cho dù bọn họ có náo loạn cũng vô ích, thậm chí còn khiến Trần Mặc phân tâm, đến lúc đó còn nguy hiểm hơn.
Đau khổ trong đó chỉ có mình ba người phụ nữ biết.
Ba người phụ nữ càng mong mỏi ngày đó đến thật chậm lại, thì càng cảm thấy thời gian trôi nhanh hơn bao giờ hết.
…
….
Mặc Nữ bước ra từ phòng tắm, cô mặc váy ngủ trên người, để lộ đường nét đầy đặn ra bên ngoài không khí. Gò má trắng nõn như bạch ngọc vẫn còn vương vấn hơi nước, tựa như hoa sen ngậm nước, khuôn mặt không một chút son phấn nhưng vẫn đẹp đến kinh tâm động phách.
Mặc Nữ thu thập một hồi, sau đó để chân trần rồi bước ra khỏi phòng.
Trần Mặc đau đến mức hít vào một hơi, bèn gõ gõ đầu. Kể từ khi công tác xây dựng quả cầu sinh mệnh lượng tử đã hoàn thành, thì hắn bắt đầu mơ hồ đau đớn trong đại não.
Lúc đầu, hắn cho rằng mình làm việc quá mệt nhọc, cho nên không thèm để ý. Nhưng kể cả khi nghỉ ngơi cùng Tiểu Ngư, hắn cũng không cảm thấy bớt đau, mà ngược lại càng đau hơn. Từ đó, hắn đã phát hiện ra rằng đây có lẽ là một loại ám chỉ nào đó từ Thư Viện Khoa Học Kĩ Thuật.
Thời gian trôi qua, cảm giác đau đớn trong đại não của Trần Mặc càng ngày càng trở nặng, càng ngày càng kịch liệt, nhưng hắn cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ cố gắng chịu đựng cơn đau đầu, đối mặt với bạn bè và người thân với trạng thái tốt nhất.
Hắn vẫn rất có lòng tin vào tỷ lệ thành công của thí nghiệm lần này, mặc dù những ẩn số trong thí nghiệm vẫn còn quá lớn.