“Mặc ca”.
Mặc Nữ đẩy cửa đi vào, cắt ngang dòng suy nghĩ của Trần Mặc. Trần Mặc tắt hình chiếu quả cầu sinh mệnh lượng tử, chịu đựng cơn đau trong đầu, đáp lại cô một tiếng.
Hắn nhìn Mặc Nữ, phát hiện cô hôm nay cố ý ăn mặc quyến rũ hơn bình thường khiến cho người ta không thể không chú ý.
“Mặc ca, ta có đẹp không?”. Mặc Nữ chậm rãi đến bên người Trần Mặc, đôi mắt cong cong thành hình trăng lưỡi liềm.
“Lúc nào cũng đẹp.”
Mặc Nữ nhẹ nhàng ngồi lên đùi Trần Mặc, khuôn mặt điềm tĩnh của cô hiện ra một chút thẹn thùng.
Cả hai đều rung động.
“Ôm ta về phòng.”
“Được.” Trần Mặc ôm Mặc Nữ trở về phòng cô.
Trong khoảng thời gian này, Tiểu Ngư cùng Triệu Mẫn tâm trạng cực kì kém, ngày nào cũng bày ra vẻ mặt tràn đầy lo lắng.
Chỉ có Mặc Nữ vẫn giống như trước đây, mặc dù cô ấy vẫn để ý đến cảm xúc của hai người phụ nữ còn lại, nhưng vẫn thi thoảng nói chuyện riêng với Trần Mặc nhiều hơn, ở bên cạnh hắn giống như không có chuyện gì xảy ra.
Số lần hai người thân mật thường xuyên hơn nhiều so với trước kia, Trần Mặc cũng không cảm thấy kì lạ.
Hắn không biết Mặc Nữ đang suy nghĩ điều gì, nhưng hắn vẫn rất vui vẻ, bởi ít ra Mặc Nữ trông vẫn rất tốt.
Hắn luôn thích được nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ hạnh phúc của ba người phụ nữ của mình, thay vì biểu cảm u sầu của bọn họ.
Đối với yêu cầu của ba người phụ nữ, ngoại trừ việc từ bỏ thí nghiệm, hắn sẽ không từ chối bất cứ điều gì.
“Ngươi đi chăm sóc Tiểu Ngư cùng Triệu Mẫn đi.” Mặc Nữ nằm trong ngực Trần Mặc, để lộ ra vẻ mệt mỏi trong giọng nói.
“Ngươi ngủ trước đã.”
Trần Mặc nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, cho đến khi Mặc Nữ chìm vào giấc ngủ, thì hắn mới nhẹ nhàng đứng dậy.
Ngay sau khi cánh cửa đóng lại, Mặc Nữ chậm rãi mở mắt, bất đắc dĩ nhìn cánh cửa đóng chặt.
...
“Chị Mẫn, chúng ta nên làm gì đây?” Trong phòng, Tiểu Ngư nhỏ giọng nức nở. Cô không dám khóc trước mặt Trần Mặc, cho nên chỉ có thể trải lòng với Triệu Mẫn.
“Ta cũng không biết.” Triệu Mẫn có chút luống cuống. không biết nên an ủi Tiểu Ngư thế nào, bởi vì chính cô cũng cần được an ủi hơn bao giờ hết.
Tiểu Ngư và Triệu Mẫn đều không có ý kiến gì với việc Mặc Nữ ở bên Trần Mặc, dù sao thì chỉ duy nhất Mặc Nữ mới có thể tỏ ra không có chuyện gì trước mặt hắn, còn bọn họ lại không làm được.
“Tại sao hắn thà từ bỏ gia đình này, mà phải đi dấn thân vào nguy hiểm chứ? Đúng là đồ đàn ông xấu xa, khốn kiếp, cãn bã. Ta ghét hắn!”
Tiểu Ngư càng khóc dữ dội hơn, sau đó tiếp tục mắng chửi Trần Mặc cả một buổi tối.
Còn Triệu Mẫn cười khổ.
“Lách cách.”
Chốt cửa phòng đột ngột bị mở ra.
Tiểu Ngư liếc thấy Trần Mặc đi vào, liền vội vàng lau nước mắt trốn vào trong chăn, cô không muốn để hắn trông thấy bộ dạng hiện tại của mình.
“Làm sao ngươi vào được, không phải ta khóa cửa rồi sao?” Triệu Mẫn lạnh lùng nhìn Trần Mặc.
“Nếu như phòng vợ mình mà ta cũng không vào được, vậy chẳng phải đã cô phụ cái danh tên đàn ông khốn khiếp cặn bã rồi sao?” Trần Mặc cười nói.
“Vậy mà ngươi vẫn còn cười được, cút ra ngoài cho ta.”
Triệu Mẫn tức giận vội vàng đẩy Trần Mặc, nhưng cô vừa giơ tay lên, thì đã bị Trần Mặc kéo lấy rồi ôm ném trở lại trên giường. Trần Mặc thuận thế nằm ở giữa giường lớn, dùng hai tay giữ chặt hai người họ, đồng thời nở nụ cười đê tiện.
“Đôi khi ta cảm thấy phúc khí của ta thật tốt.”
Tiểu Ngư ngẩng đầu lên, mặc kệ hai hàng nước mắt vẫn chưa khô, chỉ mong chờ cầu xin: “Ngươi đổi ý sao? Chỉ cần ngươi đổi ý, ngươi muốn làm gì chúng ta cũng được.”
Đôi mắt Triệu Mẫn cũng tràn đầy mong đợi, ý nghĩ của cô đương nhiên cũng giống Tiểu Ngư.
“Ta có lẽ tạm thời chưa hưởng được phúc khí này rồi.”
“Tại sao?” Hai cô gái liều mạng giãy giụa, sau đó cầm gối rồi nện vào mặt Trần Mặc như một cách phát tiết khổ sở trong lòng: “Bất tử quan trọng đến mức đó? Quan trọng hơn cả chúng ta, hơn cả cái gia đình này? Ngươi bảo chúng ta phải làm gì bây giờ đây?”
Hai người dùng hết sức lực để trút giận vào người Trần Mặc. Mãi cho đến khi mệt mỏi, bọn họ liền thấy Trần Mặc nở nụ cười cưng chiều, thì mới rúng rộng tâm can, không tiếp tục gây chuyện nữa.
Ba người nằm xuống giường, chỉ đơn giản là nằm ngủ cùng nhau, cũng không nói bất kỳ lời nào, giống như đang bầu bạn với nhau một cách thầm lặng, đồng thời cùng mong ước thời gian mãi dừng lại ở khoảnh khắc này.
Một đêm yên lặng.
Sáng sớm hôm sau, tất cả đều giống như thường ngày.
Trần Mặc mở mắt ra, xoa cái đầu đang phát đau, phảng phất như cơn đau so với hôm qua dữ dội hơn một chút. Hắn ra khỏi phòng, thì thấy bữa sáng đã được đặt sẵn trên bàn, cũng như tất cả thành viên trong gia đình đều đang ở đây.
Bữa sáng là một phần cháo nóng hổi, hương thơm bay vào mũi hắn.
Trần Mặc cảm thấy cơn đau đớn trong đại não dường như đã giảm bớt một chút, khiến cho hắn an lòng phần nào.
“Đây là do ai làm? Thơm quá.”
“Mẹ, dì Mẫn và dì Mặc hiếm lắm mới cùng nhau xuống bếp để làm bữa sáng tình yêu đó. Cha có nhiều lộc ăn như vậy, khiến ta thật ghen tị đó! Nếu như sau này cũng như vậy, thì chẳng phải lão cha kia sẽ hạnh phúc đến chết rồi sao.” Vô Song chua xót nói.
“Ăn cơm của ngươi đi.” Tiểu Ngư gõ đầu Vô Song một cái.
Vô Song lè lưỡi, tiếp tục cắm đầu ăn.
Ở trong mắt Tiểu Ngư, cô gái thiên tài mà vô số người Trái Đất sùng bái và ngưỡng mộ cũng vẫn chỉ là một đứa nhỏ mà thôi.
Về phần cha mẹ Trần Mặc, mỗi khi nhìn vào gia đình hạnh phúc này, nụ cười trên khuôn mặt họ cũng chưa bao giờ biến mất.
Bữa ăn sáng kết thúc trong ấm cúng.