Lúc này, quả cầu lượng tử vẫn đang lặng lẽ vận hành trong không gian. Nhờ vào hệ thống phòng hộ đặc thù, nó hoàn toàn bình an vô sự trước vòng vây giữa các dòng chảy vũ trụ xung quanh.
Bên ngoài cấu trúc của quả cầu sinh mệnh lượng tử, một con tàu vũ trụ có in ký hiệu của Kiến Hành Quân đang lơ lửng.
Trần Mặc, Tiểu Ngư, Triệu Mẫn, Mặc Nữ cùng với Lam đang ở trên con tàu này.
Đây là thời khắc cực kỳ quan trọng, bất luận kết quả như thế nào, thì cũng sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với tập đoàn Kiến Hành Quân.
Trần Mặc cau mày, không phải vì hắn lo lắng, mà là vì hắn đang rất đau đầu, thậm chí còn đau dữ dội hơn so với buổi sáng. Nhưng vì đám người Tiểu Ngư đang ở đây, hắn chỉ có thể làm bộ như không có việc gì xảy ra.
Trần Mặc cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra một hoặc hai ngày nữa, hoặc có khi phải tiếp nhận cơn đau tương tự như khi khai phá não bộ trong Thư Viện Khoa Học Kĩ Thuật. Đến lúc đó, hắn nhất định sẽ không thể chịu đựng nổi.
Tiểu Ngư quay đầu nhìn về phía Trần Mặc, tựa hồ nhìn ra những tâm tư của hắn, bèn không nói gì nữa.
“Mặc Nữ, khởi động quả cầu sinh mệnh lượng tử.”
“Được.”
Từng bóng đèn bên trong kết cấu hình cầu lần lượt sáng lên, con quay hồi chuyển của quả cầu lượng tử hình bắt đầu gia tăng tốc độ chuyển động, cấu trúc cơ khí khổng lồ bắt đầu phát ra từng dải quang ảnh đẹp không sao tả xiết ở trong không gian.
Trần Mặc mặc chiến giáp lên người, đang chuẩn bị rời đi, thì ba người phụ nữ đã bước lên ngăn cản hắn với ánh mắt tràn đầy sự khẩn cầu.
Bọn họ đang cố gắng lần cuối cùng.
n sủng của mĩ nhân là thứ khó chịu đựng nhất.
“Sẽ không sao đâu, mọi người chờ ta trở về.”
Trần Mặc nhẹ giọng an ủi, sau đó không để ý tới ánh mắt cầu khẩn của ba người phụ nữ mà lập tức tiến về hướng cửa khoang phi thuyền.
Bỗng nhiên, biến cố chợt phát sinh...
Trần Mặc phát hiện thân thể của mình đóng băng ngay tại chỗ, ngay cả chiến giáp cũng bị vô hiệu hoá, không hề động đậy chút nào. Một bên khác, Triệu Mẫn và Tiểu Ngư nhìn thấy động thái bất thường của Trần Mặc, thì lập tức muốn di chuyển về phía hắn, nhưng bọn họ cũng phát hiện bản thân cũng không thể động đậy, không thể điều khiển chiến giáp trên người.
Lam nhận ra rằng có gì đó không ổn, còn đang thắc mắc lý do, thì hai con người máy chiến tranh đã xuất hiện bên cạnh ông ta, vô hiệu hoá chiến giáp của ông ta.
"Chuyện gì đang xảy ra?" Trần Mặc đột nhiên biến sấc.
Sắc mặt những người khác cũng đều không được tốt.
Đây là lần đầu tiên sự cố như thế này xảy ra.
"Anh Mặc, chị Tiểu Ngư, chị Triệu Mẫn, tối hôm qua ta đã cấy một chương trình kiểm soát tạm thời vào chiến giáp của mỗi người các ngươi." Mặc Nữ đột nhiên lên tiếng.
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Mặc Nữ, ai nấy đều vô cùng hoang mang khó hiểu, bao gồm cả Trần Mặc.
Hắn đột nhiên nghĩ tới một khả năng, đôi đồng tử bất chợt co rút.
"Anh Mặc, ngươi không thể mạo hiểm bản thân mình vì thí nghiệm nghiên cứu lần này! Nếu như ngươi muốn xác minh xem thiết bị này có thể tạo ra sinh mệnh lượng tử hay không, thì hãy lựa chọn một người mà ngươi tín nhiệm nhất là được! Mặc dù tất cả mọi người ở đây đều có thể, nhưng Mặc Nữ mới là ứng viên phù hợp nhất.”
Mặc Nữ thì thầm với Trần Mặc.
Sau khi khẳng định về suy đoán của mình, Trần Mặc thay đổi sắc mặt một cách rõ rệt: "Mặc Nữ, mau giải trừ phần mềm khống chế trên chiến giáp của ta."
Mặc Nữ hoàn toàn phớt lờ yêu cầu của Trần Mặc, chỉ nói tiếp: "Mặc Nữ chính là một sinh mệnh có ý thức lượng tử. Nhưng toàn bộ cơ thể của Mặc Nữ, từ ý thức cho đến các tế bào, đều là do anh Mặc tạo ra.”
Nói cách khác, anh Mặc là người đã ban linh hồn cho Mặc Nữ, đồng thời cũng cho phép Mặc Nữ trải nghiệm được niềm hạnh phúc khi được tồn tại và nỗi vui sướng khi được làm một người phụ nữ. Vì lẽ đó, Mặc Nữ cũng nên làm chút gì đó vì cho anh Mặc.”
“Mặc Nữ có ý thức lượng tử, có khả năng phục chế bất kỳ lúc nào. Mặc dù không biết thí nghiệm lần này có gây ảnh hưởng đến khả năng phục chế ý thức hay không, nhưng chỉ cần nó không gây ảnh hưởng, thì Mặc Nữ sẽ có thể tái sinh và tiếp tục sống bên mọi người. Còn nếu như nó có gây ảnh hưởng, Mặc Nữ không có cách nào được tái sinh, thì Mặc Nữ vẫn rất vui vẻ chấp nhận. "
Trần Mặc vừa lo vừa giận: "Mặc Nữ, mau thả ta ngay bây giờ, ngoan nào."
"Không thả! Anh Mặc, đây là lần đầu tiên Mặc Nữ từ chối ngươi, không nghe lời ngươi, nhưng ngươi hãy để cho Mặc Nữ muốn tuỳ hứng một lần! Nếu thí nghiệm lần này thành công, anh Mặc liền đánh mắng Mặc Nữ một trận, thì Mặc Nữ đều không quan tâm. Còn nếu như thí nghiệm lần này thất bại, Anh Mặc đừng thất vọng."
“Anh Mặc, chị Tiểu Ngư và chị Triệu Mẫn, xin hãy đợi Mặc Nữ trở về.” Mặc Nữ mỉm cười với ba người bọn họ, rồi dần dần khuất mặt sau lớp chiến giáp.
“Dừng lại cho ta, mau quay về.” Trần Mặc tuyệt đối không ngờ được Mặc Nữ sẽ có ngày không nghe lời hắn: “Mặc Nữ, trở về cho ta.”
Trần Mặc tiến vào trạng thái “Siêu”, tập trung toàn bộ tinh lực vào Mặc Nữ.
Mặc Nữ vừa mới đi tới cửa, liền không khỏi sững người một lúc lâu, cô không thể tiến lên, mà bắt đầu lơ lửng không kiểm soát, rồi bay ngược về phía Trần Mặc.
“Anh Mặc, Mặc Nữ rất yêu ngươi.” Mặc Nữ chân thành nói nói Trần Mặc: “Mặc Nữ không thể để anh Mặc tự mình mạo hiểm.”
Ù!
Ngay sau đó, Mặc Nữ kích hoạt động cơ của chiến giáp, nhanh chóng thoát khỏi tầm kiểm soát từ siêu năng lực của Trần Mặc.
"Mặc Nữ, quay trở về."
Tiểu Ngư và Triệu Mẫn hét lên, nhưng đều vô ích.
Mặc Nữ thậm chí còn từ chối mệnh lệnh của Trần Mặc, chứ đừng nói đến việc đồng ý với họ. Bây giờ, Mặc Nữ đã là hoàn toàn một sinh mệnh hoàn chỉnh, không phải là một chương trình chỉ tồn tại trong ổ cứng máy tính trước đây.
…………
Mình không thích mấy đoạn harem lắm =)), tại mình không thích hậu cung, nhưng mà mỗi người phụ nữ bên cạnh Trần Mặc đều rất đáng quý nhỉ =)).