Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật (Dịch Full)

Chương 163 - Chương 1649: Có Tiến Triển

Chương 1649: Có tiến triển Chương 1649: Có tiến triển

Tiểu Ngư không hề cảm thấy tự tin trước lời đề nghị giúp đỡ của Trần Mặc. Đối với trường hợp mà ngay cả hắn cũng bó tay chịu trói, cô đương nhiên cũng không xác định liệu siêu năng lực của mình có hữu hiệu hay không.

Nhưng bây giờ, cô dường như không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cố gắng hết sức.

Sau khi ổn định lại tâm trạng, Tiểu Ngư nhanh chóng tiến vào trạng thái “Siêu”.

Lúc này, Mặc Nữ trong mắt cô là một khối ý thức khổng lồ, thay đổi rất nhiều so với trước đây. Trước đó, thể ý thức của Mặc Nữ vốn chỉ tồn tại trong đại não, còn bây giờ là toàn bộ thân thể.

Tiểu Ngư nhìn thấy các hạt màu lam nhạt dày đặc bên trong thể ý thức của Mặc Nữ, nhiều hơn vô số lần so với trước đây.

"Mặc Nữ, ngươi thả lỏng."

Tiểu Ngư từ từ đưa tay đến gần huyệt thái dương của Mặc Nữ.

Ngay khi vừa chạm vào, Tiểu Ngư liền rụt tay lại như bị điện giật, đồng thời để lộ vẻ mặt kinh ngạc.

Vào khoảnh khắc vừa rồi, cô dường như đã quan sát sự hình thành của toàn bộ vũ trụ, chúng sinh vạn vật. Với vô số cảnh tượng vô tận hiện ra trước mắt, cô cảm tưởng bản thân giống như một vị thần đang quan sát vũ trụ.

Bên cạnh đó, Tiểu Ngư cũng cảm ứng được một điều gì đó rất kỳ lạ, không thể giải thích được, phảng phất như cô có khả năng khống chế hết thảy mọi thứ

Mặc dù chỉ xem trong chốc lát, Tiểu Ngư cũng thấy chóng mặt nôn mửa.

Nếu như lâu hơn, não bộ của cô sẽ không thể chịu được lượng thông tin khủng khiếp như vậy.

"Sao vậy?" Trần Mặc kinh ngạc hỏi.

"Ta nhìn thấy vạn vật trong vũ trụ thông qua thể ý thức của Mặc Nữ, cũng như một số cảnh tượng đặc biệt mà ta không giải thích được."

"Cảnh tượng đặc biệt gì?"

"Ta không thể diễn tả bằng lời, chỉ cảm thấy nó rất kỳ lạ! Ta sẽ kể với ngươi một cách chi tiết sau." Tiểu Ngư bỏ qua Trần Mặc, chuyển dời sự chú ý sang Mặc Nữ: "Mặc Nữ, ngươi đừng suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần suy nghĩ về một điều, hoặc một chuyện mà ngươi thấy vui nhất."

"Được."

Tiểu Ngư chuẩn bị sẵn sàng, sau đó tiếp xúc da thịt với Mặc Nữ một lần nữa. Nhưng ngay sau đó, biểu cảm của Tiểu Ngư trở nên kỳ lạ, hai má trở nên đỏ rực, cô nhìn sang Trần Mặc với ánh mắt hung ác, như thể muốn nói sẽ xử lý hắn sau khi về nhà.

Trần Mặc không hiểu gì chuyện gì xảy ra, chỉ biết bày ra vẻ mặt khó hiểu.

Phòng thí nghiệm trở nên im ắng, Tiểu Ngư và Mặc Nữ bất động.

Trần Mặc đứng ở bên cạnh lẳng lặng chờ đợi, càng ngày càng nhíu chặt lông mày, bởi vì cơn đau đầu càng ngày càng kịch liệt. Hiện giờ, mỗi giây mỗi phút hắn đều phải chịu đựng cơn đau cực lớn, bắt buộc phải dốc hết sức lực để phản kháng.

Tiểu Ngư đang ở trong một trạng thái rất kỳ lạ, ngay cả bản thân cô cũng không biết nên diễn tả như thế nào, giống như cô và Mặc Nữ đã hòa làm một với Mặc Nữ.

Chỉ là Mặc Nữ có chút thẳng thắn, vậy nên chuyện vui nhất đối với cô ấy cũng quá mức chấn động. Khi ý thức của hai người phụ nữ liên kết với nhau, Tiểu Ngư hiện giờ cũng cảm thấy như vậy.

Trần Mặc đáng chết.

Tiểu Ngư đã hạ quyết tâm, sau chuyện này, về nhà phải xử lý Trần Mặc.

Sự vận hành của các hạt căn bản trong thể ý thức hoàn toàn không có quy luật, chúng giống như vô số sợi tơ đang uốn lượn và quấn vào nhau trong từng khoảnh khắc, thế nhưng lại khiến người ta chìm đắm.

Tiểu Ngư tiêu hao năng lượng nghiêm trọng, cô không chắc mình có thể tiếp tục giúp đỡ Mặc Nữ hay không.

Nhưng nếu như đã Trần Mặc mở lời với cô, thì hắn chắc chắn nghĩ rằng cô có thể làm được. Vì lẽ đó, cô cũng không để hắn thất vọng được.

Đột nhiên, Tiểu Ngư nghĩ ra một ý định, cô liền đắm chìm trong ý thức của chính mình, sau đó khẽ nhúc nhích ngón tay.

Quả nhiên!

Kết quả khiến Tiểu Ngư vui mừng khôn xiết.

Cô có thể cảm giác được Mặc Nữ cũng đang di chuyển ngón tay, tuy rằng biên độ động tác rất nhỏ, nhưng rõ ràng đã có hiệu quả.

Ngày đầu tiên, Mặc Nữ có thể khẽ cử động nửa ngón trỏ.

Ngày thứ hai, Mặc Nữ đã có thể cử động cả ngón trỏ.

Ngày thứ ba...

...

“Minh Đồ, ngươi tới đây bao lâu rồi?” Tộc trưởng hỏi với ngữ điệu hiền hòa, phảng phất như đang hỏi thăm tiểu bối nhà mình.

Minh Đồ im lặng hồi lâu, mới lạnh lùng nói: "Bốn trăm bảy mươi ba năm hai tháng lẻ ba ngày."

"Thời gian trôi qua thật nhanh." Tộc trưởng thở dài nói: "Ta thấy ngươi đích thị là một đứa trẻ ngoan ngoãn và biết cố gắng, vậy nên đã kỳ vọng rất nhiều ở ngươi, đồng thời cũng đầu tư rất nhiều tài nguyên vào ngươi. May mắn thay, trong những năm vừa qua,ngươi cũng không khiến ta thất vọng chút nào. Nền văn minh Minh Thể của chúng ta không có nhiều tướng tinh, vậy nên ngươi nhất định sẽ là trụ cột vững chắc của cả thể chế này."

Trước những lời khen tặng của tộc trưởng, Minh Đồ chỉ hạ thấp mí mắt, không đổi sắc mặt.

"Lần này, ngươi đi chinh phục thế lực văn minh ở thể phức hợp siêu đám thiên hà Song Ngư – Kình Ngư, bắt giữ chủ nhân nơi đó, cũng như mang tất cả công nghệ trong tay đối phương về đây."

“Ừm.” Minh Đồ không hề nhìn lên, lạnh lùng đáp lại.

Mãi cho đến khi Minh Đồ tiếp nhận quân lệnh rời đi, tộc trưởng mới thu hồi ánh mắt, nhắm mắt dưỡng thần.

Trong phi thuyền ngoài không gian, Minh Đồ mặc chiến giáp, dùng tốc độ cực cao lướt qua cửa khoang mở của phi thuyền. Không lâu sau đó, vô số hạm đội dưới trướng hắn biến mất tại chỗ.

“Siêu đám thiên hà Song Ngư – Kình Ngư?"

Minh Đồ nhìn tình báo trên tay.

Đối phó với một nền văn minh ở một góc nhỏ hẻo lánh, nhưng lại điều động vô số hạm đội với binh lực khổng lồ vượt qua hàng chục tỷ năm ánh sáng thôi sao?

Nếu như nói kỹ thuật trong tay đối phương không quá đặc biệt, thì ngay cả kẻ ngu xuẩn nhất cũng không tin.

Chỉ là hắn không hứng thú lắm với mấy cái kỹ thuật này.

"Xuất phát."

Bình Luận (0)
Comment