Tiểu Ngư dồn hết tâm sức vào Mặc Nữ.
Ngoài việc chú ý đến tình hình của Mặc Nữ, Trần Mặc còn chuẩn bị cho cuộc thí nghiệm thứ hai.
Ba ngày nay, hắn cố gắng chịu đựng cơn đau đầu càng ngày càng nghiêm trọng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy mình sắp đến cực hạn, có thể bạo phát bất cứ lúc nào. Lần này, hắn phải tự mình đi lên đài không gian trong quả cầu sinh mệnh lượng tử, nếu không thì sẽ không thể chịu đựng được cơn đau khủng khiếp này nữa.
Bây giờ, hắn gần như không thể suy nghĩ bất kỳ điều gì.
"Ngươi còn muốn tiến hành thí nghiệm? Ngươi điên rồi sao? Chẳng lẽ không thể đợi đến khi Mặc Nữ khôi phục trở lại rồi mới tiếp tục được sao?" Tiểu Ngư có chút suy sụp.
Ba ngày qua, vì muốn hỗ trợ Mặc Nữ sớm ngày hồi phục, Tiểu Ngư đã dốc hết sức lực, vận dụng siêu năng lực để giúp đỡ Mặc Nữ.
Tuy nhiên, Tiểu Ngư liên tục lâm vào tình trạng kiệt sức vì bị tiêu hao tinh thần cường độ cao. Nhưng sau khi nghỉ ngơi đầy đủ, cô vẫn tiếp tục giao tiếp với thể ý thức của Mặc Nữ, cứ thế lặp đi lặp lại như vậy.
Nhưng dù sao thì cách thức điều trị như thế này vẫn có một số tác dụng.
Sau ba ngày cố gắng, Mặc Nữ có thể cử động được hai ngón tay, nhưng vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.
Tuy nhiên, vào lúc này, Trần Mặc lại nói với Tiểu Ngư rằng hắn cũng muốn thí nghiệm.
Tiểu Ngư vốn dĩ vẫn có thể gắng gượng chịu đựng sự hao tổn tinh thần vì phải chữa trị cho Mặc Nữ hồi phục, nhưng giờ lại tiếp tục lo lắng cho an nguy của Trần Mặc.
Không chỉ có Tiểu Ngư, mà cả Triệu Mẫn cũng cảm thấy khó hiểu.
"Không đợi được."
"Tại sao?"
"..."
Trần Mặc cười khổ, hắn không biết nên trả lời câu hỏi của Tiểu Ngư như thế nào, cho nên không trả lời được.
Đột nhiên, Trần Mặc run lẩy bẩy một hồi, sau đó loạng choạng ngã xuống đất.
Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật đột nhiên phát sinh biến hoá, tràn ngập một loại ánh sáng kỳ lạ.
Trần Mặc không thể mô tả loại ánh sáng đó thuộc phổ màu gì, nhưng hắn vấnx có thể xác định nó tương tự như những động tĩnh ở đài không giang của quả cầu sinh mệnh lượng tử khi Mặc Nữ gầy dựng lại cơ thể của mình.
Đây rõ ràng là Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật muốn ám chỉ hắn nhanh chóng tiến hành thí nghiệm.
Cơn cơn đau nhức kinh khủng lại ập đến, thậm chí còn đau gấp mười lần so với lần đầu tiến hoá não bộ. Bộ não của Trần Mặc như bị xé nát hàng nghìn lần, tập hợp lại rồi lại bị xé toạc.
Trần Mặc ôm đầu thở hổn hển, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào. Huyết quản trong người hắn bắt đầu nổi lên, dường như thể có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Không ai có thể tưởng tượng được nỗi đau mà hắn đang phải chịu đựng lúc này.
Tiểu Ngư và Triệu Mẫn đều ngây người trước biến cố đột ngột này, người nào người nấy đều lập tức hoảng sợ.
"Ông xã."
“Trần Mặc, ngươi đừng dùng khổ nhục kế để dọa sợ bọn ta.” Triệu Mẫn cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng cho dù các cô gọi thế nào đi chăng nữa, thì cũng không thể nhận được phản hồi từ Trần Mặc.
Cơn đau từ não bộ khiến Trần Mặc không có hứng thú nói một lời nói vô nghĩa nào nữa.
Tiểu Ngư tiến vào trạng thái “Siêu”, rồi chạm tay vào huyệt thái dương của Trần Mặc.
Vào khoảnh khắc đó, cô hét lên một tiếng rút tay về, sắc mặt trở nên tái nhợt, suýt chút nữa thì ngất đi.
Cô cuối cùng đã biết Trần Mặc đang phải chịu đựng cơn đau đớn như nào trong ngày tháng vừa qua, đồng thời cũng hiểu vì sao Trần Mặc vẫn kiên quyết thực hiện thí nghiệm bất chấp sự can ngăn của tất cả mọi người.
"Lập tức đưa ta tới quả cầu sinh mệnh lượng tử, kích hoạt nó." Trần Mặc nói một câu bằng chút chút ý chí sót lại cuối cùng.
"Chị Mẫn, mau đưa chồng ta đến đó."
"Được! Được."
Tiểu Ngư vừa bị cạn kiệt quá nhiều năng lượng, vừa bị ảnh hưởng bởi cơn đau đầu của Trần Mặc, vậy nên cô không thể điều khiển chiến giáp được nữa. Triệu Mẫn thấy có điều gì đó không ổn, không chần chừ gì nữa mà ôm lấy Trần Mặc lên, sau đó chạy như bay đến khoang cửa của phi thuyền.
Triệu Mẫn điều khiển chiến giáp lướt qua vũ trụ, hạ cánh chắc chắn trên bệ không gian ở chính giữa quả cầu sinh mệnh lượng tử.
Sau khi thả Trần Mặc đang run rẩy vì đau đớn xuống bề mặt, Triệu Mẫn không dám ở lại, vội vàng bay đi. Nếu cô ấy chậm trễ thêm một giây, Trần Mặc sẽ phải chịu đau đớn thêm một giây, vậy nên bây giờ không phải là lúc do dự.
“Tiểu Ngư, ta đã rời khỏi đó.” Triệu Mẫn dùng tốc độ nhanh nhất bay ra khỏi phạm vi quả cầu sinh mệnh lượng tử, lập tức thông báo cho Tiểu Ngư.
"Vâng."
Tiểu Ngư đã hồi phục trở lại, cảm tưởng cơn đau vừa rồi còn khủng khiếp hơn gấp nhiều lần so với tất cả nỗi đau đớn trong cuộc đời cô cộng lại.
Cô không thể tưởng tượng được Trần Mặc đã phải chịu đựng như thế nào trong suốt thời gian qua.
"Kích hoạt quả cầu sinh mệnh lượng tử."
Với tư cách là người được ủy quyền sau Trần Mặc và Mặc Nữ, Tiểu Ngư lập tức ra lệnh kích hoạt ngay sau khi Triệu Mẫn xác nhận rời đi.
Một khi hạ lệnh khởi động, bọn cô không cần xử lý những chuyện phía sau, máy móc sẽ tự động thực hiện.
Cánh tay cơ khí khổng lồ bắt đầu xoay chuyển từ chậm đến nhanh. Các máy dò và máy ảnh đã bị tắt, bọn cô không thể nhìn thấy mọi thứ trong quả cầu sinh mệnh lượng tử, vì vậy chỉ có thể lo lắng chờ đợi.
"Đang phân tích chuỗi DNA của sinh mệnh, quá trình phân tích chuỗi DNA đã hoàn tất."
“Đang phân tích cấu trúc não bộ của sinh mệnh, 10%...20%...90%...100%, quá trình phân tích cấu trúc não bộ đã hoàn tất."
"Tử cung của Thần bắt đầu đếm ngược 10 phút."