“Mo mo mo..."
Sau khi nhìn thấy Tiểu Ngư, con thú nhỏ bắt đầu hào hứng ra hiệu bằng đôi móng vuốt nhỏ, trông giống hệt như con người. Những người khác đều tỏ vẻ khó hiểu, nhưng Tiểu Ngư lại sửng sốt kinh ngạc.
“Sao vậy?” Triệu Mẫn vội vàng hỏi thử.
Vào lúc này, những chuyện có thể khiến Tiểu Ngư kinh ngạc như vậy cũng không nhiều.
"Tiểu Khoai Tây nói rằng mình có thể tìm được anh Mặc."
Lam và Triệu Mẫn bật dậy rồi liếc mắt nhìn nhau, phát hiện vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.
Lam lên tiếng trước: “Thật sao?”
"Có lẽ như vậy, anh Mặc đã kể những sự tích của Tiểu Khoai Tây với ta rồi.” Tiểu Ngư khẳng định.
Trần Mặc từng nói với cô rằng con thú nhỏ rất thần kỳ, nó dường như có thể cảm ứng và phát hiện một số thứ tốt, thậm chí còn gián tiếp cứu mạng Trần Mặc những hai lần.
Mặc dù Tiểu Ngư chưa bao giờ nhìn thấy sự kỳ diệu của con thú nhỏ, nhưng cô cũng không bao giờ nghi ngờ lời nói của Trần Mặc.
"Mẹ, cha đã xảy ra chuyện gì vậy?" Vô Song cuối cùng cũng nhận ra điều khác lạ trong lời nói của Tiểu Ngư.
"Cha ngươi bỏ rơi chúng ta, lén lút đi chơi một mình rồi! Hiện giờ, chúng ta cũng không biết hắn đang chơi đùa với người ngoài hành tinh nữ tính ở xó xỉnh nào trong vũ trụ." Tiểu Ngư lập tức nghĩ ra một cái cớ.
“Ơ?” Khuôn mặt Vô Song hiện ra một dấu chấm hỏi.
Có điều, cô có thể xác định rằng cha mình hiện đang không ở nhà, bọn họ cần phải đi tìm ông ấy.
“Ta phải đi tìm anh Mặc.” Sau khi ngắt kết nối với của Vô Song, Tiểu Ngư nói một cách kiên định.
Mấy ngày qua, Tiểu Ngư ăn không ngon ngủ không yên, một mực chờ đợi sự xuất hiện của Trần Mặc. Hiện giờ, nếu như đã có được tin tức về Trần Mặc, cô nóng lòng muốn ra ngoài ngay lập tức.
"Ngươi có cảm thấy chuyện này mạo hiểm quá không? Liệu Tiểu Khoai Tây có đáng tin không?"
Lam nửa tin nửa ngờ, bọn họ cũng không lan truyền tin tức việc Trần Mặc đã mất tích ra bên ngoài, nhưng Tiểu Khoai Tây lại khẳng định nó có thể tìm được hắn, quả thực có vài phần đáng tin.
Nhưng Tiểu Ngư là người duy nhất hiểu những lời của Tiểu Khoai Tây, Lam sợ rằng Tiểu Ngư lo lắng quá nhiều đến mức nói linh tinh, nóng lòng muốn tìm chồng.
Trong tình huống ông chủ không ở đây, nếu như bà chủ cũng đi mất, vậy thì sẽ càng rắc rối hơn.
"Tiểu Khoai Tây đúng là có năng lực thần kỳ, Trần Mặc từng nói cho ta biết."
Triệu Mẫn xác nhận lời nói của Tiểu Ngư, Trần Mặc quả thật đã kể rằng Tiểu Khoai Tây rất thần kỳ, như thể có siêu năng lực đặc biệt: "Tiểu Ngư, chúng ta có thể phái người đi dẫn Tiểu Khoai Tây ra ngoài tìm, nhưng ngươi nhất định phải ở nhà."
"Không được, ta phải đích thân đi tìm hắn."
Dựa vào tình huống của Mặc Nữ, bọn họ có thể suy đoán r Trần Mặc nhất định đang ở một nơi nào đó trong vũ trụ mà không thể cử động thân thể. Mặc dù hắn có lẽ cũng không gặp nguy hiểm về tính mạng, nhưng nếu như muốn Tiểu Ngư ngồi yên, thì cô hoàn toàn không thể làm được.
….
…
Tiểu Ngư đang ở trong trung tâm chỉ huy của phi thuyền, còn con thú nhỏ ở bên cạnh cô ấy đang gặm đồ ăn vặt.
Trong chuyến đi lần này của Tiểu Ngư lần này xuất hiện, Lam đã huy động một đội ngũ có sức chiến đấu gần như cao nhất trong tập đoàn Kiến Hành Quân cùng đi với cô, bao gồm Jingger và một triệu thành viên đứng đầu của chiến bộ Thần Vệ.
Để không gây quá nhiều sự chú ý, bọn họ đã hoá trang chiến hạm thành một chiếc phi thuyền vũ trụ vận tải thương mại cỡ lớn, như vậy thì mới thuận tiện thực hiện những bước nhảy giữa các siêu thiên hà lớn hơn, cũng như cải tạo mười phi thuyền vũ trụ thành những con tàu vận chuyển quy mô nhỏ phổ biến nhất, có thể được tìm thấy ở khắp mọi nơi trong vũ trụ.
Tuy nhiên, tổng số lượng các chiến giáp sư và người máy chiến tranh trong mười phi thuyền có thể dễ dàng tiêu diệt một nền văn minh cao cấp bất kỳ nào đó.
“Mo mo mo mo…” Con thú nhỏ đang ăn quà vặt đột nhiên cảm thấy có gì đó, chỉ vào một phương hướng rồi gào lên với Tiểu Ngư.
“Nhảy đến góc phần tư thứ tư.” Tiểu Ngư lập tức ra lệnh.
"Vâng, Thần hậu."
Khổ Nghiêu lĩnh mệnh, lập tức chuẩn bị bước nhảy không gian về hướng góc phần tư thứ tư.
...
Trong không gian tĩnh mịch lạnh giá, không thể phân biệt ngày đêm.
Trần Mặc có thể thề rằng đây là những ngày nhàm chán nhất trong cuộc đời mình. Trước mặt hắn chỉ là bầu trời đầy sao mênh mông, cùng với một ngôi sao chói lọi ở phía xa.
Trong tâm thế cô đơn như thế này, hắn không phát điên, thì coi như cũng đủ mạnh mẽ.
Sau khi Trần Mặc thức tỉnh sau khi gầy dựng lại cơ thể, hắn liền nhận ra vị trí hiện tại của mình không phải là hệ Ngân Hà, thậm chí còn không biết nó ở đâu trong vũ trụ.
Tuy nhiên, hắn có thể cảm nhận rõ ràng nguồn năng lực đáng sợ trong cơ thể mình.
Hơn nữa, hắn cũng có thể nghe được thanh âm của vạn vật, tưởng chừng làm được tất cả mọi thứ, nhưng rốt cuộc chẳng thể làm được gì.
Cuối cùng, hắn cũng hiểu được tình huống mà Mặc Nữ đang đối mặt.