Trong một tháng vừa qua, Trần Mặc cứ thế tồn tại mà không cần ăn, không cần ngủ, cũng không hề mệt mỏi, nhưng lại cảm thấy buồn chán đến mức bắt đầu đếm sao hoặc tán gẫu với thiên thể sao trời. Tuy nhiên, những vật chết này cũng không thể nào nói chuyện, cho nên hắn đành phải tự hỏi tự trả lời với chính mình.
Trần Mặc có thể đảm bảo rằng khoảng thời gian này là khoảng thời gian được nói nhiều nhất trong cuộc đời mình.
So với Mặc Nữ, thì hắn khá khẩm hơn một chút, có thể cử động hai đầu ngón tay khi vừa mới gầy dựng lại cơ thể, nhưng hắn cũng không thể động đậy thân thể, chỉ có thể thả trôi bồng bềnh, cho nên nhiều lần bị các thiên thạch nhỏ đánh trúng, thậm chí còn suýt chút nữa rơi vào quỹ đạo hằng tinh. Nếu như đụng phải ngôi sao nào đó, mặc dù sẽ có chút khó chịu, nhưng hắn vẫn cảm thấy cơ thể hiện tại của mình cũng không sợ nhiệt độ cao.
Trong hoàn cảnh không thể kiểm soát sức mạnh và năng lực của cơ thể, cũng không có chiến giáp và người máy ở bên người, hắn cũng có đôi lúc không chịu đựng được nữa, bèn chạy vào Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật để đọc sách.
Sau khi hắn chuyển hoá bản thân thành sinh mệnh lượng tử, Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật cũng không có nhiều thay đổi, ngay cả cấp thẩm quyền của hắn vẫn còn mang hậu tố "Thần" như cũ.
Trần Mặc không khỏi suy đoán rằng mình có lẽ cần phải kiểm soát hoàn toàn cơ thể của mình, thì mới có thể đạt được cấp thẩm quyền tiếp theo, cũng như tiếp nhận nhiệm vụ cuối cùng trong Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật.
"Đã một tháng rồi, mình còn chưa thấy được bất kỳ cọng lông sợi tóc nào cả. Nơi này tĩnh lặng đến mức khiến cho người ta phát điên."
"Cũng không biết đám người Tiểu Ngư có cho rằng mình đã chết rồi hay không." Trần Mặc buồn bực lầm bầm: "Nếu bọn họ cho rằng mình đã chết, không chịu đi tìm mình, thì không biết đến năm nào tháng nào mình mới được phát hiện.”
“Nếu như mình có thể rơi xuống một hành tinh văn minh nào đó, thì còn có hy vọng kêu cứu. Còn nếu như đụng phải phi thuyền trong vũ trụ, vậy thì càng may mắn hơn nữa.”
…
…
Lại một tháng tẻ nhạt nữa trôi qua.
Trần Mặc cuối cùng nhìn thấy một con phi thuyền vũ trụ xuất hiện cách đó hàng chục nghìn km, điều này khiến hắn phấn khích như hít phải thuốc lắc. Sau khi phát triển thành sinh mệnh lượng tử, hắn thậm chí có thể nhìn rõ ràng viên đá nhỏ trong một hành tinh bất kỳ, huống hồ là phi thuyền có ngoại hình bắt mắt đến nhường này.
“Phát hiện ra ta đi, phát hiện ra ta đi, phát hiện ra ta đi.” Trần Mặc cầu nguyện ở trong lòng.
Dù sao thì hắn không có bộ đàm trên người, chỉ đành vận dụng ý nghĩ của mình như là sóng vô tuyến.
"Ta nghe nói rằng có một sinh mệnh kỳ lạ ở đây."
Hai chiến giáp sư bay đến và dừng lại ở bên cạnh Trần Mặc.
Nhìn thấy bọn họ, Trần Mặc vui mừng khôn xiết. Mặc dù hắn hiện giờ không thể động đậy thân thể, nhưng chỉ cần được cứu trở về bất kỳ nền văn minh nào thuộc Liên minh Vũ trụ, thì hắn nhất định sẽ có biện pháp thông truyền vị trí của mình về đến hệ Ngân Hà thông qua mạng lưới liên lạc lượng tử.
“Ta không thể cử động cơ thể, ngươi đưa ta rời khỏi nơi này được không.” Trần Mặc sử dụng ngôn ngữ chung của vũ trụ, cố gắng nói rõ ràng từng câu từng câu.
Bởi vì âm thanh không thể lan truyền trong không gian vũ trụ, cho nên một trong hai chiến giáp sư kia liền đeo một thiết bị ở bên tai Trần Mặc.
"Đối phương không thể cử động cơ thể, hắn cầu xin chúng ta đưa hắn rời khỏi nơi này được không?"
"Xem xét từ tình huống, thì kẻ này ắt hẳn đang chiến đấu trong không gian, thì bị thương nặng đến mức không thể di chuyển, sau đó trôi nổi tới nơi này.” Một thanh âm như chim sáo vang lên, mang theo ngữ khí kinh ngạc: “Có điều, hắn ta trôi nổi trong không gian lâu như vậy, thế nhưng vẫn không có chết sao?”
"Ta nghe nói sinh mệnh cao cấp chỉ có thể tồn tại một quãng thời gian nhất định trong không gian vũ trụ, nhưng sinh mệnh cấp chàm trở lên lại có thể sinh hoạt như bình thường trong không gian vũ trụ, phải không?"
Hai chiến giáp sư này sở hữu thân hình dũng mãnh, chiều cao gấp đôi Trần Mặc, cùng với giọng nói cực kỳ quái dị. Mặc dù Trần Mặc chưa từng nhìn thấy hoa văn trên bộ giáp của bọn họ bao giờ, nhưng thông qua tạo hình của chiến giáp, thì hắn có thể phán đoán đối phương thuộc Thú tộc.
Một người đầu cá sấu, và một người đầu chim.
"Hai vị đại ca này, các ngươi có thể dẫn ta đi cùng được không?"
"Xung quanh nơi này không có phi thuyền hạm đội, hay bất kỳ nền văn minh cao cấp nào cả, hắn ta làm sao lại xuất hiện ở chỗ này?" Người cá sấu cảm thấy có chút kỳ quái, liền kiểm tra bốn phía bằng ánh mắt cảnh giác, sau đó rụt rè hỏi Trần Mặc: "Ngươi từ đâu tới đây?"
"Ta đang du hành trong không gian, thì gặp phải nhiễu loạn không gian và bị đưa đến nơi này.” Trần Mặc nửa thật nửa giả: “ Ta vừa bị mất chiến giáp, vừa không mất khả năng hoạt động, cứ thế trôi nổi trong không gian vũ trụ suốt hai tháng nay, quả thực sắp phát điên rồi."
“Hai tháng?” Người đầu chim kinh ngạc: “Ngươi nhất định phải rất kiên cường, thì mới có thể chịu đựng cảm giác cô đơn cùng cực khi trôi nổi trong không gian vũ trụ trong trạng thái tỉnh táo như vậy. Nhưng gặp phải nhiễu loạn không gian sao? Ngươi quả thực quá xui xẻo rồi đấy.”
Không gian nhiễu loạn là một lời giải thích hợp lý, cộng với tình trạng thể chất hiện tại của Trần Mặc, hai sinh mệnh Thú tộc này cũng nhanh chóng buông bỏ nghi ngờ.
"Chúng ta đưa hắn trở về, coi như làm việc thiện đi." Người đầu cá sấu cõng Trần Mặc, bay trở về phi thuyền: "Hắn không chết ở nhiễu loạn không gian, hơn nữa còn được chúng ta phát hiện ra trong một không gian rộng lớn như vậy, thì coi như cũng có chút may mắn.”
"Hai vị đại ca, đây là nơi nào?"
Trần Mặc không cách nào nhúc nhích, cứ thế trôi nổi trong không gian sau hai tháng, rốt cuộc cũng tìm thấy những sinh mệnh thực sự.
“Thiên hà Tiểu Hà.” Người đầu chim nói.
"Thiên hà Tiểu Hà ở khu vực nào?"
“Không phải trong lãnh địa, mà là ở thành phố Kim Hải, một trong 108 thành phố thuộc cụm siêu thiên hà Vạn Hà.” Người đầu chim thành thật trả lời.
"..."
Trần Mặc nhanh chóng tìm kiếm thông tin về siêu cụm Vạn Hà trong đầu, nhưng không thu hoạch được gì. Hắn đã từng nhìn thấy bản đồ phân bố thế lực lượng, biết được thành phố Kim Hải nằm cách hệ Ngân Hà 60 tỷ năm ánh sáng.
Bởi vì trung tâm của thành phố chất đầy vàng kim, trông giống như một miếng vàng từ không gian, cho nên nó được đặt tên là Kim Hải.
Sau khi biết mình tiến hành thí nghiệm, tái tổ chức cơ thể trong một thiên hà cách xa 60 tỷ năm ánh sáng, Trần Mặc lúc này có chút không nói nên lời.
“Ngươi nói xem, chúng ta cứu tên nhóc xui xẻo này, thì nên để hắn ở chỗ nào mới tốt?” Người đầu chim hỏi.
"Trước tiên, chúng ta cứ để anh chàng may mắn này sống chung với mình đi. Dù sao thì nơi ở của chúng ta vẫn có rất nhiều không gian. Chờ đến khi hắn ta hồi phục như cũ, thì chúng ta sẽ để hắn ta muốn đi đâu thì đi." Người đầu cá sấu nói một cách thờ ơ.