Trong cuộc đời của mình, Mộ Thị Thiên Tinh đã sáng tạo ra phương trình siêu chiều không gian và phép tính vi phân tích phân không gian, cũng như sử dụng chúng để thiết lập một mô hình giả thiết về sự tồn tại của các chiều không gian cao hơn. Cùng với đó, ông cũng đã cải tiến động cơ gấp khúc không gian, giúp cho quá trình du hành bằng phi thuyền vũ trụ trở nên ổn định và an toàn hơn. Không chỉ vậy, chỉ trong 1 nghìn năm, ông đã tiến hóa từ sinh mệnh cấp cao thành sinh mệnh cấp thần và thức tỉnh siêu năng lực.
Bên cạnh đó, ông ta đã công bố giả thuyết rằng sự thức tỉnh siêu năng lực là một lối tắt cho sự tiến hóa của sinh mệnh, đồng thời cũng đưa ra các phỏng đoán về công nghệ khai phá siêu năng lực, từ đó tạo ra một nguồn tham khảo đáng tin cậy cho công tác nghiên cứu siêu năng lực của rất nhiều nền văn minh trong vũ trụ.
Tuy nhiên, thành tựu đáng nể nhất trong toàn bộ sự nghiệp của Mộ Thị Thiên Tinh có lẽ chính là nghiên cứu nhận thức triết học về sự tồn tại của chiều không gian thứ tư. Bức đồ họa đặc thù mà Trần Mặc nhìn thấy lúc trước, chính là một phần của nó.
Mộ Thị Thiên Tinh đã dành phần lớn cuộc đời của mình để nghiên cứu về sự tồn tại của ý thức chiều không gian thứ tư. Ông ta tin tưởng rằng nghiên cứu của mình có thể mở ra cánh cửa dẫn đến chiều không gian thứ tư cho sinh mệnh trong vũ trụ, cho phép sinh mệnh có thể siêu thoát khỏi vũ trụ.
Rất nhiều người đã đọc nghiên cứu nhận thức triết học về chiều không gian thứ tư của ông, sau đó thức tỉnh siêu năng lực và tiến hoá thành những sinh mệnh cấp thần, thậm chí còn quật khởi và trở thành những nhân vật kiệt xuất của thời đại.
Từ giai đoạn trung niên cho đến những năm cuối đời, Mộ Thị Thiên Tinh đã tạo ra Thiên Tinh Bia Địa, khắc ghi tất cả kiến thức của mình lên từng tấm văn bia, sau đó cống hiến chúng cho tất cả sinh mệnh trong vũ trụ.
Khi Mộ Thị Thiên Tinh qua đời, số lượng văn bia do ông tạo ra đã trải dài hơn 200.000 km2.
Về sau, những lúc hậu thế đến thăm Thiên Tinh Bia Địa, bọn họ sẽ để lại một vài ý kiến và kiến thức của chính mình, đóng góp cho kho tàng tri thức của toàn bộ vũ trụ. Thói quen này đã phát triển thành một nét đẹp văn hóa, khiến cho nhiều thiên tài cấp thời đại sau này cũng háo hức lưu lại tên tuổi của bọn họ ở Thiên Tinh Bia Địa, từ đó càng ngày càng mở rộng diện tích của nó.
Sau hơn 100 triệu năm phát triển, Thiên Tinh Bia Địa đã hoàn toàn phủ kín hàng trăm hành tinh, trở thành địa điểm được tôn kính nhất, cũng như là nơi duy trì sự trung lập vĩnh viễn trong vũ trụ. Bất kỳ sinh mệnh nào cũng đều nhắc đến Thiên Tinh Bia Địa với ngữ điệu kính ngưỡng, đồng thời đều tự giác bảo vệ văn bia ở nơi này, không muốn làm tổn hại đến chúng. Còn những kẻ nào dám sử dụng vũ khí hủy diệt ở Thiên Tinh Bia Địa, thì có thể sẽ rước lấy sự hắt hủi và truy đuổi của các nền văn minh trong toàn bộ vũ trụ.
Ngày nay, đại sự kiện được tổ chức tại Thiên Tinh Bia Địa mỗi năm mươi năm một lần đã trở thành nơi quy tụ những thiên tài trong hệ thống liên minh vũ trụ. Và trong quá trình diễn ra sự kiện này, rất nhiều thiên tài sẽ có được cơ hội thức tỉnh siêu năng lực của họ ở ngay Thiên Tinh Bia Địa, tiến hoá thành những sinh mệnh cấp thần.
Lần tụ hội tiếp theo của Thiên Tinh Bia Địa sẽ bắt đầu trong vòng chưa đầy một tháng nữa.
Trần Mặc đương nhiên cũng vô cùng ngưỡng mộ sự tồn tại của Mộ Thị Thiên Tinh, đồng thời cũng nhận ra mô hình truyền thừa do ông ta sáng tạo ra chính là hình thức phôi thai của Thư Viện Khoa Học Kĩ Thuật.
Bản thân hắn cũng vô cùng muốn đến thăm địa phương huyền thoại này, gặp gỡ qua các anh tài trong vũ trụ. Đáng tiếc, hắn không cách nào cử động thân thể mình.
Trước khi có thể liên lạc được với mọi người ở hệ Ngân Hà, thì hắn hoàn toàn không có cách nào đi đến bất kì đâu.
Còn về bệnh tình của Tiểu Miêu, hắn cũng cần phải sử dụng công nghệ khai phá siêu năng lực phát triển, hoặc đưa Tiểu Ngư đến đây để đánh thức ý thức của Tiểu Miêu, vậy thì mới có thể khiến cho cô bé tỉnh lại.
Trần Mặc ngẩn người, nhìn đám nhóc trên sân huấn luyện: "Những ngày tháng buồn tẻ như thế này, rốt cuộc khi nào mới kết thúc?"
…..
…..
Sau khi thực hiện vô số bước nhảy không gian theo sự chỉ dẫn của con thú nhỏ, đám người Tiểu Ngư càng ngày càng thu nhỏ phạm vi tìm kiếm Trần Mặc. Chỉ cần tiến hành thêm một vài bước nhảy nữa, thì bọn họ nhất định sẽ có thể xác định được vị trí gần đúng của hắn.
Hơn nữa, đám người Tiểu Ngư cũng đã đăng ký giấy phép thông hành ở bên trong thành phố Kim Hải trước đó, vậy nên không cần phải lo lắng về việc bị các nền văn minh xung quanh tấn công.
May mắn thay, bọn họ cũng không gặp phải đám đạo tặc vũ trụ thêm lần nào nữa.
Hiện tại, bọn họ đang ở trong thiên hà Tiểu Hà, một khu vực có đường kính 90.000 năm ánh sáng với tổng cộng 210 tỷ ngôi sao.
Bọn họ không xác định được Trần Mặc đang ở trong hành tinh nào, hay là đang trôi nổi ở bên ngoài không gian, vậy nên bọn họ đành phải tìm kiếm ở khắp mọi nơi, từ những thiên thể có mật độ thấp, cho đến các hành tinh lỏng nào đó trong vũ trụ.
Dựa theo tình trạng thể chất của Mặc Nữ, bọn họ có thể khẳng định rằng Trần Mặc chỉ cần tổ chức lại thân thể thành công, thì sẽ không mất mạng bởi hoàn cảnh khắc nghiệt của không gian. Tuy nhiên, bọn họ vẫn vô cùng lo lắng rằng hắn sẽ bị suy sụp tinh thần vì phải chịu đựng sự cô đơn tĩnh mịch trong không gian suốt một khoảng thời gian dài như vậy.
"Tiểu Khoai Tây, bây giờ chúng ta nên đi theo hướng nào?" Tiểu Ngư nhìn xuống con thú nhỏ trong lòng, hỏi nó.
"Momomo..." Con thú nhỏ chỉ vào một ngôi sao sáng chói bất thường trong không gian, sau đó nhìn sang Tiểu Ngư với đôi mắt to tròn ngập nước, như thể đang tranh công trạng với cô.
“Đó là vị trí số 3920, thuộc hằng tinh Thải Vân.” Tiểu Ngư lộ vẻ kinh ngạc: “Chuẩn bị nhảy thôi.”
“Tuân lệnh.” Khổ Nghiêu vội vàng truyền đạt chỉ thị cho hạm đội chuẩn bị xuất phát.
Hai mươi phút sau, mười chiếc phi thuyền biến mất trong không gian.