Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật (Dịch Full)

Chương 178 - Chương 1664: Tìm Thấy Rồi

Chương 1664: Tìm thấy rồi Chương 1664: Tìm thấy rồi

"Tên xui xẻo, ngươi thật sự có biện pháp chữa trị cho Tiểu Miêu sao?" Tây Nhĩ An nói bằng ngữ khí líu lo giống như chim sáo.

Ngay cả Ngạc Văn cũng vô cùng tò mò.

Sau khi biết được Trần Mặc có biện pháp chữa trị cho Tiểu Miêu, cha mẹ của Tiểu Miêu cực kỳ hào hứng, liền lan truyền việc này với mọi người xung quanh.

Vì lẽ đó, Trần Mặc hiện đang là người nổi tiếng trong thị trấn nhỏ này.

Ông chú xui xẻo bị bại liệt sau tai nạn vũ trụ, thế nhưng lại vô cùng thông thạo các lĩnh vực liên quan đến chiến giáp, thậm chí còn lại biết cả y thuật.

“Hẳn là vậy.” Trần Mặc nói.

"Thật sự lợi hại như vậy? Không phải chỉ có các y bác sĩ ở những nền văn minh đỉnh cấp hoặc là văn minh thần cấp mới có thể trị liệu sao?"

"Ta nói hẳn là vậy, chứ vẫn chưa hề chắc chắn." Trần Mặc nói: "Thân thể ta còn không có khôi phục."

“Chà, ngươi không thổi đại bác với người ta đấy chứ?” Tây Nhĩ An hỏi.

Trần Mặc không nói nên lời: "Bọn họ còn chả có tiền, ta lừa làm gì chứ?"

“Nghe có vẻ lừa đảo như vậy mà?” Tây Nhĩ An lầm bầm.

“Xem ra, chúng ta đã đúng đắn khi cứu vớt người may mắn, dù sao thì hắn trông có vẻ không hề tầm thường.” Ngạc Văn vô cùng vui vẻ.

"Mã hậu pháo."

(*) Mã hậu pháo (thuật ngữ cờ tướng): nói vuốt đuôi, ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì.

“Con chim chết tiệt, ngươi không vạch trần ta thì sẽ chết ngay tức khắc sao hả?” Ngạc Văn có chút tức giận.

Hai người lại bắt đầu đấu võ mồm với nhau, nhưng Trần Mặc đã quen với điều này, đồng thời cũng hiểu đây là cách thức bọn họ hòa hợp với nhau.

Lúc này, cha của Tiểu Miêu đến thăm nhà bọn họ, hơn nữa còn mang theo nhiều món quà trên tay.

Kể từ khi Trần Mặc nói rằng mình có thể chữa khỏi bệnh cho Tiểu Miêu, hai vợ chồng đều cảm thấy rất kính trọng Trần Mặc, nguyện ý đến thăm Trần Mặc mỗi ngày, hy vọng hắn nhanh chóng bình phục, thậm chí còn muốn đưa Trần Mặc quay về quê hương nếu có điều kiện.

“Trần Mặc tiên sinh, ta dẫn ngài đi xem Tiểu Miêu nhé.” Cha của Tiểu Miêu nói.

"Cho dù ngươi dẫn ta qua bên kia, thì ta cũng đành bó tay chịu trói." Trần Mặc cười khổ, hắn hiện tại chỉ có thể cử động một cánh tay, căn bản không có khả năng khống chế thân thể đặc biệt này. Hơn nữa, nếu như không có phòng thí nghiệm của tập đoàn Kiến Hành Quân, hắn vốn dĩ không thể làm bất cứ điều gì.

“Không sao, chỉ xem một chút thôi mà.” Cha của Tiểu Miêu nói bằng ngữ khí tràn đầy hi vọng.

Có Trần Mặc xem xét bệnh tình của Tiểu Miêu, bọn họ mới cảm thấy yên tâm phần nào.

“Vậy thì đi thôi.” Trần Mặc suy nghĩ một chút, dù sao thì hắn cũng đang nhàm chán, không có việc gì làm.

“Chúng ta cũng đi xem một chút đi.” Ngạc Văn và Tây Nhĩ An cũng vội vàng xin đi theo, bọn họ vẫn luôn ưa thích tiểu nha đầu hoạt bát sôi nổi như Tiểu Miêu, thế nhưng vừa mới chạy một chuyến hàng rồi trở về thì lại nghe được tin dữ của cô bé.

Cha của Tiểu Miêu đẩy xe lăn của Trần Mặc, Ngạc Văn và Tây Nhĩ An đi theo phía sau.

Ra khỏi nhà chưa được bao lâu, bọn họ đột nhiên nghe thấy những tiếng cảm thán nối tiếp nhau vang lên.

Người nào người nấy đều nhìn lên, liền phát hiện ra hơn mười cái bóng khổng lồ trên bầu trời, chính là một hạm đội bao gồm mười chiếc phi thuyền vũ trụ cỡ trung.

"Má ơi, đây là loại phi thuyền của nhà nào thế? Tại sao lại tới nơi này?" Tây Nhĩ An lẩm bẩm nói: "Cá sấu, nếu như chúng ta sở hữu một hạm đội như vậy, ngươi thử nói xem mình có thể kiếm được bao nhiêu tiền lời trong một chuyến hàng?"

“Ngươi mơ mộng hay đấy, cho dù chúng ta có làm lụng vất vả cả đời, thì cũng không mua nổi một chiếc phi thuyền như vậy đâu.” Ánh mắt của Ngạc Văn tràn đầy ghen tị.

“Chiếc phi thuyền vũ trụ hiện đại như thế này, có khi nào đến từ một văn minh đỉnh cấp không? Cha của Tiểu Miêu tràn đầy khát khao, hy vọng một trong những chiếc phi thuyền vũ trụ này có thể đưa con gái mình đến khu vực lãnh thổ của một văn minh đỉnh cấp nào đó để chữa bệnh.

Ba người bọn họ đều hâm mộ ghen tị, nhưng không một ai chú ý đến vẻ mặt vui mừng của Trần Mặc.

Bọn họ tìm thấy ta rồi.

“Đến rồi.” Tiểu Ngư lần theo phương hướng do con thú nhỏ chỉ dẫn, chỉ thị cả hạm đội thực hiện hơn chục bước nhảy không gian, rồi lại tiếp tục di chuyển bằng tốc độ ánh sáng suốt mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng mới tìm được nơi này.

"Báo cáo Thần Hậu, chúng ta đã tìm thấy Thần Vương rồi."

Khổ Thiên Hưng phấn khích hét lên, sau đó lập tức trình chiếu hình ảnh được phóng to từ thiết bị thăm dò. Với sự trợ giúp của trí tuệ nhân tạo, bọn họ rốt cuộc cũng đã xác định vị trí của Thần Vương.

Ngài ấy đang ngồi trên xe lăn, được bao quanh bởi ba sinh mệnh Thú tộc.

Lúc này, Trần Mặc cũng đang nhìn lên phi thuyền, đồng thời để lộ nụ cười thoải mái trên khuôn mặt.

"Tên khốn kiếp này."

Nhìn thấy nụ cười của Trần Mặc, Tiểu Ngư cảm thấy vô cùng tức giận, nhưng cũng vui mừng đến mức vừa khóc vừa chạy đến cửa sập của khoang phi thuyền trước. Khổ Nghiêu và Jingger không hề chậm chạp, nhanh chóng đi theo phía sau Tiểu Ngư.

Bình Luận (0)
Comment