Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật (Dịch Full)

Chương 179 - Chương 1665: Cho Ta Chút Thể Diện Đi

Chương 1665: Cho ta chút thể diện đi Chương 1665: Cho ta chút thể diện đi

Sau khi nhìn thấy vô số đốm đen tuôn ra từ phi thuyền trên bầu trời, toàn bộ cư dân của thị trấn nhỏ đều có chút hoảng sợ. Bọn họ sinh sống trên tiểu hành tinh này suốt bao nhiêu năm, thế nhưng vẫn chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng hoành tráng như vậy.

Ngay cả Ngạc Văn và Tây Nhĩ An – những người thường xuyên di chuyển khắp nơi – cũng không khỏi biến sắc.

Một đoàn chiến giáp cỡ trung sao?

Bọn họ nghe nói thế cuộc vũ trụ hiện nay vô cùng hỗn loạn, chiến tranh hoành hành khắp nơi, chẳng lẽ đây là lực lượng vũ trang của nền văn minh nào đó, hoặc là đám đạo tặc vũ trụ muốn công kích tiểu hành tinh của bọn họ sao? Đó

Nếu như là thế lực văn minh, thì bọn hắn cùng lắm cũng chỉ thay đổi bộ máy thống trị, thay đổi luật pháp quy định, chứ không gây quá nhiều ảnh hưởng đến những sinh mệnh trên hành tinh này.

Còn nếu như là đạo tặc vũ trụ, thì bọn hắn nhất định sẽ cướp đoạt của cải và tàn sát sinh mệnh ở nơi này.

Theo kinh nghiệm của Ngạc Văn và Tây Nhĩ An, đoàn chiến giáp vừa xuất hiện chắc chắn là một chiến bộ đã được huấn luyện bài bản và có hiệu quả chiến đấu cực kỳ đáng sợ. Vào thời điểm hơn trăm vạn chiến giáp sư bay xuống về phía này, người nào người nấy đều một mực duy trì đội hình chặt chẽ hơn bao giờ hết.

Đoàn chiến giáp này ban đầu di chuyển với tốc độ siêu thanh, sau đó giảm dần dần xuống tốc độ cận âm, vậy nên cũng không tính là quá nhanh. Tuy nhiên, bọn hắn lại phảng phất khí tràng tử vong, khiến cho tất cả người lớn trong trấn nhỏ run rẩy toàn thân, những đứa trẻ bên đường cũng bắt đầu bật khóc.

Bọn họ có cảm giác như cần cổ của mình đang bị bóp nghẹt bởi bàn tay tử thần, vậy nên không một ai có can đảm chống trả.

Nếu như đây thực sự là đạo tặc vũ trụ, thì một khi bọn họ chọc giận bon chúng, thì toàn bộ sinh mệnh trên hành tinh đều sẽ bị sát hại tàn nhẫn.

Khi nhìn thấy đoàn chiến giáp kia đang tiến về phía mình, Ngạc Văn không ngừng nhúc nhích yết hầu, vô thức siết chặt móng vuốt, đồng thời cảm thấy lạnh lẽo cả sống lưng.

Thanh âm bùng nổ truyền đến tai hắn, nghe giống như tiếng gọi của cái chết.

Đột nhiên, Ngạc Văn vô tình chuyển dời tầm mắt, liền sững sờ khi nhìn thấy khuôn mặt của Trần Mặc.

Trần Mặc đang cười.

Phải, Trần Mặc đang cười, hắn không hề nhìn nhầm.

Có lẽ nào, đoàn chiến giáp này...

Một ý tưởng lố bịch nảy ra trong đầu hắn.

Bùm!

Đoàn chiến giáp thần bí không ngừng phát ra những tiếng nổ siêu thanh, gây chấn động cửa kính, nhức nhối màng nhĩ.

Cho đến khi tiếng nổ siêu thanh biến mất, tất cả các sinh mệnh trong thị trấn vẫn chưa kịp lấy lại phản ứng.

Ngạc Văn, Tây Nhĩ An và những người khác cho rằng mọi chuyện vừa rồi đã kết thúc, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy lạnh cóng tay chân khi phát hiện ra và người đứng đầu nhóm chiến giáp đang đứng cách họ không đến mười mét.

"Báo cáo Thần Vương, Thần Vệ đã tới."

Khổ Nghiêu và những thành viên khác trong chiến bộ Thần Vệ đồng loạt hô vang với ngữ khi sôi nổi chưa từng có, người nào người nấy đều nhìn về phía Trần Mặc với ánh mắt tràn đầy sự tôn kính và niềm tin.

Bọn họ rốt cuộc cũng đã tìm thấy Thần Vương, tâm tình căng thẳng bấy lâu nay cũng cùng cũng được buông lỏng.

"Tên khốn kiếp."

Giọng nói của Tiểu Ngư cắt ngang bầu không khí nghiêm túc.

Cô đột nhiên xuất hiện sau lớp chiến giáp, liền trực tiếp nắm lấy lỗ tai của Trần Mặc, bộ dáng cực kỳ tức giận.

Gào!

Ngạc Văn và những người khác bên cạnh Trần Mặc đều trợn mắt ngoác mồm.

Bọn họ vốn dĩ đang cảm thấy chán nản và hoảng sợ khi phải đối mặt với cái chết, nhưng tình huống bây giờ lại đột ngột quay xe một cách vi diệu.

Trong phút chốc, bầu không khí trên sân trở nên vô cùng kỳ lạ.

Các thành viên Thần Vệ nhìn thấy Trần Mặc bị Tiểu Ngư nhéo tai, nhưng bọn họ cũng chỉ nhếch nhếch khoé miệng, chứ không dám bật cười thành tiếng. Dưới cái nhìn của bọn họ, đây là cách thức thể hiện tình cảm giữa Thần Vương và Thần Hậu, bọn họ đương nhiên không dám xen ngang đôi vợ chồng này.

“Cho ta chút thể diện đi.” Trần Mặc vừa áy náy vừa chột dạ.

"Ngươi còn cần thể diện sao? Ngươi có biết chúng ta đã lo lắng cho ngươi biết bao nhiêu không? Ngươi có biết làm sao chúng ta tới được đây không? Đồ cặn bã nhà ngươi!" Tiểu Ngư vừa nói, vừa bộc phát những tâm sự lo lắng cùng bất bình được tích tụ trong mấy ngày nay, sau đó nhào vào lồng ngực Trần Mặc rồi khóc nấc lên.

Cảm nhận được nhiệt độ trên người Tiểu Ngư, Trần Mặc cảm thấy ấm áp từ tận tâm can.

“Ta hơi khát nước.” Tây Nhĩ An lẩm bẩm bằng bằng ngữ khí líu lo giống như chim sáo, vội vàng lui về phía sau, nhường khoảng cách cho hai người.

Ngạc Văn và cha của Tiểu Miêu cũng đều thức thời mà lùi lại vài bước.

Bọn họ có thể nhận ra đoàn chiến giáp thần bí này là người của Trần Mặc, hơn nữa đám chiến binh kia đều đang để mắt tới chính mình.

Những chấn động từ đáy lòng bọn họ vẫn còn chưa tiêu tan.

Bởi vì một khi đối phương cho rằng bọn họ đối xử không tốt Trần Mặc, thì bọn họ chắc chắn sẽ gặp phải xui xẻo.

Bình Luận (0)
Comment