“Anh Vũ, anh Úy, các ngươi thấy sao về tên Trần Mặc này?”
Trong góc hẻo lánh, ba sinh mệnh trung niên đang hướng mắt về vị trí Trần Mặc, đồng thời trao đổi với nhau với thái độ rất nghiêm túc, không hề có ý tứ hóng trò vui.
Không một sinh mệnh nào khác dám tới gần bọn họ, bởi lẽ bọn họ chính là ba vị hoàng đế trứ danh trong liên minh vũ trụ: Vũ Đế, Úy Đế và Võ Đế.
Nơi mà ba vị hoàng đế này đang xưng hùng xưng bá chính là vùng lãnh thổ của nền văn minh Võ Tiên —— trường thành Võ Tiên Bắc Miện, tọa lạc ở tinh vực có diện tích một trăm tỷ năm ánh sáng.
Ba người này chính là những người đứng đầu một nền văn minh đỉnh cấp hùng mạnh đến mức có thể thực lực khiêu chiến các nền văn minh thần cấp, chỉ là vẫn bị các nền văn minh thần cấp áp chế trong suốt những năm tháng vừa qua. Nhưng trong thời kỳ vũ trụ hỗn loạn như hiện tại, bọn họ mơ hồ có xu hướng thay thế vị trí của một trong bảy nền văn minh thần cấp, hoặc trở thành nền văn minh thần cấp thứ tám trong vũ trụ.
“Trông cũng ra dáng, đáng tiếc còn quá trẻ tuổi.” Úy Đế có da dẻ như khe nham thạch ngang dọc mở miệng, phát ra âm thanh trầm thấp vừa dày vừa nặng như bàn thạch: “Cây cao vượt rừng, sinh mệnh lọt vào tầm ngắm của các nền văn minh thần cấp đều có kết cục không được tốt, nền văn minh Ma Diễm chính là vết xe đổ.”
Vũ Đế có làn da lấp lánh ánh vàng kim của kim loại ở bên cạnh gật đầu tán thành: “Nếu như hắn không đắc tội với nền văn minh Tử Vi và nền văn minh Lôi Thần, thì chúng ta cũng có mời chào hắn gia nhập nền văn minh Võ Tiên.”
“Thực sự đáng tiếc cho một nhân tài.” Võ Đế, người đứng đầu trong ba vị hoàng đế khẽ gật đầu: “Thịnh hội lần này đoán chừng sẽ rất đặc sắc đây.”
…
“Ta hình như vừa nghe nói rằng đại diện của nền văn minh Tử Vi đang muốn giao dịch với Trần Mặc tiên sinh đúng không? Cho dù vẫn không biết chuyện này là thế nào, nhưng nền văn minh Bạch Tinh bọn ta có lẽ sẽ đưa mức giá cao hơn đấy.”
Hồ Băng Tâm nhìn Trần Mặc bằng đôi mắt xinh đẹp lấp lánh, sau đó hé lộ nụ cười đầy ẩn ý. Với làn da trắng như tuyết lấp ló trong bộ váy áo cũng không giấu được làn da trắng như tuyết, bà ta tựa như quả đào mật chín rục, trông hết sức quyến rũ.
Tử Vận tức khắc sa sầm mặt mày, liếc nhìn Hồ Băng Tâm, không hề vội vã tiếp lời đối phương mà lại nhìn về phía Trần Mặc.
Cô ta muốn xem thử, rốt cuộc Trần Mặc có sốt sắng đến mức bất cẩn tiết lộ tin tức kỹ thuật khai phá siêu năng lực nằm trong tay mình ra bên ngoài hay không.
Một khi tin tức bị tiết lộ, Trần Mặc nhất định sẽ gặp phải phiền phức cuồn cuộn không dứt.
Mặc dù đối diện với hai nhân vật cấp cao của nền văn minh thần cấp, Trần Mặc vẫn duy trì dáng vẻ ung dung tự tin như cũ, không chậm không nhanh nói ra: “Nghe đồn phu nhân rất thông minh, không bằng ngươi đoán thử xem?”
“Hóa ra Băng Tâm trong lòng ngài lại thông minh như vậy à? Chẳng lẽ ngài không cho tí gợi ý nào sao?” Hồ Băng Tâm đáp lời bằng âm thanh đầy mê hoặc.
“Nếu như ta đưa ra gợi ý, thì sẽ không thể tỏ rõ lòng kính trọng của mình đối với sự thông minh tài trí của phu nhân.” Trần Mặc nói.
“Ngài thật thú vị, vậy ta đoán thử.”
Hồ Băng Tâm vẫn giữ nguyên ý cười quyến rũ, nhưng đôi mắt đẹp của bà ta lóe lên vẻ suy tư, sau đó bắt đầu quan sát tỉ mỉ cả người Trần Mặc.
“Thứ có thể khiến cho một thế lực thần cấp lâu đời như nền văn minh Tử Vi đây cảm thấy hứng thú quả thực không nhiều… Chẳng lẽ tiên sinh đang nắm giữ kỹ thuật chiến giáp đặc biệt? Hay là kỹ thuật tiến hóa sinh mệnh đặc thù? Kỹ thuật khai phá siêu năng lực? Hay là kỹ thuật có thể kéo dài tuổi thọ của sinh mệnh thần cấp?”
Hồ Băng Tâm đặt toàn bộ sự chú ý của mình lên trên người Trần Mặc và Tử Vận, lúc nói những thứ này, bà ta hy vọng có thể từ nhìn ra một chút phản ứng nào đó trên người Trần Mặc.
Nhưng Hồ Băng Tâm không khỏi thất vọng rồi, Trần Mặc duy trì biểu cảm bình thản từ đầu đến cuối, mà Tử Vận càng là nét mặt lạnh nhạt vạn năm không đổi.
“Lẽ nào nền văn minh Tử Vi không có người kế nhiệm phù hợp, lại nhìn thấy năng lực hơn người của ngài, liền muốn mời ngài về làm tinh chủ của nền văn minh Tử Vi, đồng thời muốn ngài thu Tử Vận làm áp trại phu nhân?”
Biểu cảm của Tử Vận trở nên rét lạnh, không có ý tốt mà nhìn Hồ Băng Tâm.
Ý tứ của đối phương rất rõ ràng, chính là đang nói nền văn minh Tử Vi đã suy yếu, không những không có người kế nhiệm, mà còn dày mặt bám lấy Trần Mặc.
“Phu nhân quả nhiên thông minh, bái phục bái phục.” Trần Mặc cười ha hả: “Cô ta đúng thật là dùng điều kiện này để giao dịch với ta, ngươi vừa rồi nói rằng nền văn minh Bạch Tinh có thể đưa ra điều kiện tốt hơn?”
“Ngài nói đùa rồi, nền văn minh Tử Vi bọn họ dốc túi đưa tặng, còn cung cấp thêm cả mỹ nhân, nền văn minh Bạch Tinh bọn ta cũng không có giàu có như nền văn minh Tử Vi, nào có thể đưa ra điều kiện tốt hơn được chứ.”
“Ai nói không có chứ? Phu nhân ngươi có vẻ tốt hơn cô ta đấy.”
Hồ Băng Tâm nở nụ cười mê hoặc, nhìn Trần Mặc với đôi mắt đẹp lấp lánh: “Hì hì hì, ngài xấu xa thật đấy, nhưng ta rất thích.”
Một âm thanh sang sảng vang lên sau lưng Trần Mặc, cắt ngang cuộc trao đổi của mấy người: “Sôi nổi quá xá, quá là vui, ta bỏ lỡ mất đề tài đặc sắc gì rồi à?”