Vốn đang không biết trả lời câu hỏi của Trần Mặc thế nào, Hồ Băng Tâm bất chợt nhìn thấy Lôi Đình, thì lập tức khôi phục ý cười trên khuôn mặt: “Đương nhiên là hoan nghênh rồi, Lôi Đình tiên sinh! Để ta giới thiệu với ngài, vị này chính Trần Mặc tiên sinh, sinh mệnh đầu tiên chế tạo ra cổng kết nối không gian, cũng như thành công chạy ra khỏi thiên hà Thạch Cam.”
Trần Mặc nheo mắt liếc nhìn Hồ Băng Tâm, vẻ mặt không hề thay đổi nhưng trong lòng lại bắt đầu đề phòng.
Đôi mắt Lôi Đình loé lên sự sắc bén.
Đồ Vân và Thuỷ Linh đều nhận ra có điều gì đó không đúng. Không thể không nói, câu nói này của Hồ Băng Tâm quá sức tàn nhẫn, bởi lẽ cái chết của Đan có quan hệ gián tiếp với cổng kết nối không gian mà Trần Mặc đã bán cho Đồng Thanh.
Bầu không khí nhất tình trở nên hơi vi diệu.
Lôi Đình bỗng nhiên cười thoải mái, phá tan mọi hiềm nghi đang nhen nhóm.
“Ta tất nhiên đã từng nghe đến tên tuổi của Trần Mặc tiên sinh rồi! Theo như ta được biết, ngài ấy không chỉ là người đầu tiên tìm được đường sống, mà thậm chí còn nguồn cơn của sự kiện thiên hà Thạch Cam. Bởi lẽ Trần Mặc tiên sinh vô tình cứu được thể thực nghiệm chạy ra khỏi phòng thí nghiệm của nền văn minh Ma Diễm, cho nên mới xáo trộn cục diện ở hành tinh thủ phủ của thiên hà Thạch Cam.”
Trong lúc nhất thời, bầu không khí ở đây giống như là một mạch nước ngầm mãnh liệt.
Không ai trong số những người ở đây là đèn cạn dầu, tất cả đều ẩn giấu mưu mô trong từng lời nói, vậy nên bọn họ chỉ cần trả lời sai một câu thôi là đã mắc bẫy của đối phương rồi.
Ngay cả Thuỷ Linh tương đối thiếu kinh nghiệm cũng nhận ra bầu không khí ở đây không thích hợp.
Dù sao cũng không liên quan gì đến mình, Thuỷ Linh và Đồ Vân đều đang ở tâm thế xem kịch.
Hồ Băng Tâm khẽ chớp đôi mắt xinh đẹp nhằm che giấu sự sắc bén của chính mình, đồng thời duy trì biểu cảm trên khuôn mặt.
Nền văn minh Bạch Tinh bọn họ không thể điều tra được tin tức về việc Trần Mặc từng cứu thể thực nghiệm của nền văn minh Ma Diễm. Lúc trước, nền văn minh Bạch Tinh bọn họ vốn là người đầu tiên biết đến tin nền văn minh Ma Diễm có kỹ thuật khai phá siêu năng lực, nhưng bởi vì bị cướp đi thể thực nghiệm siêu năng lực, cho nên mới rơi vào thế bị động trong cuộc chiến tranh đoạt sau đó.
Giống như bà ta khẳng định Trần Mặc có quan hệ gián tiếp tới cái chết của Đan, thì Lôi Đình cũng ngầm tiết lộ sự thất bại của bọn họ ở thiên hà Thạch Cam cũng là do Trần Mặc gây ra.
Hồ Băng Tâm cảm thấy rất khó chịu, nhưng không thể thể hiện ra mặt. Nhưng lúc này, người nào biểu hiện dao động cảm xúc ra trước thì người đó sẽ thua.
Nền văn minh Lôi Thần và Bạch Tinh căn bản không phải là đồng minh, nếu không thì sẽ không đánh nhau to như vậy ở thiên hà Thạch Cam, hai nhà liên thủ với nhau chỉ để phá hủy nền văn minh Hắc Đồng.
Đáng tiếc, sự xuất hiện của Đồng Thanh đã ổn định nền văn minh Hắc Đồng, hắn ta còn thực hiện cải cách và thay máu, khiến cho kế hoạch của bọn họ trở thành hư không.
Bây giờ, Lỗ Trùng xuất hiện khắp mọi nơi, kết nối nhiều khu vực trong vũ trụ với nhau, bao gồm lãnh thổ của nền văn minh Lôi Thần và nền văn minh Bạch Tinh. Vì để tranh đoạt quyền khống chế Lỗ Trùng, hai nhà này đã phát sinh một vài xích mích nhỏ, chỉ là chưa bắt đầu một cuộc chiến tranh toàn diện mà thôi.
Mà cuộc đối đầu trong dịp này là một chiến trường thầm lặng.
Rất nhanh sau đó, Hồ Băng Tâm đã rơi vào dòng suy nghĩ.
Nếu Trần Mặc đã cứu thể thực nghiệm đó đi, vậy thì hắn rất có thể đã tiếp xúc với kỹ thuật khai phá siêu năng trong thiên hà Thạch Cam, và một thứ khả dĩ khác đã xuất hiện —--
Giao dịch của nền văn minh Tử Vi.
Hồ Băng Tâm nhìn chăm chú vào Tử Vận.
Ở bên kia, Lôi Đình chào hỏi Trần Mặc như không có chuyện gì: “Trần Mặc tiên sinh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
“Xin chào.” Trần Mặc cũng không lạnh không nhạt mà đáp lời.
Hai người chỉ đối điện trong giây lát, liền lảo đảo rời đi, cũng không hề tỏ thái độ đối đầu với nhau, mà vẫn vô cùng bình thản.
Lôi Đình lại chào hỏi với mấy người khác trong hội trường.
Theo một ý nghĩa nào đó, thì Trần Mặc và nền văn minh Lôi Thần có mối hận gián tiếp. Giống như trong thời kỳ chiến tranh, một người nào mua máy bay từ chỗ hắn, sau đó dùng máy bay vận chuyển vũ khí bắn chết người thân của đối phương vậy.
Nói từ góc độ lý trí, thì chuyện này lại không liên quan đến hắn, bởi lẽ ai cũng có thể mua “máy bay” của hắn, chỉ cần có thể chi trả số tiền tương ứng là đợc. Mà nhìn từ góc độ lòng người, thì nền văn minh Lôi Thần có thể xem hắn là đồng loã giết chết Đan.
“Phong thái của ngài ở rừng bia Thiên Tinh có thể nói là cực kỳ đáng ngạc nhiên! Ta hận mình biết đến ngài quá muộn, nếu không thì đã kết bạn ở thiên hà Thạch Cam rồi.” Lôi Đình nói với ngữ điệu hơi tiếc nuối. Còn về chuyện hắn ta có tiếc nuối thật hay không, thì không ai có thể xác định được.
Hiển nhiên, mấy người trong hội trường sẽ không xem thái độ tiếc nuối này của Lôi Đình là thật.
Dù sao thì Trần Mặc cũng ít nhiều có liên quan đến thất bại thảm hại của nền văn minh Lôi Đình ở thiên hà Thạch Cam. Đối với Lôi Đình, Đan giống như một người anh cả, mà hắn ta cũng đâu phải là thánh nhân, đương nhiên không thể hoàn toàn không để ý được đến kẻ đã gián tiếp giết chết thân nhân của mình.