Đồ Vân và Thuỷ Linh bày ra biểu cảm không thể tưởng tượng nổi, đây gần như là điều kiện khủng bố nhất bọn họ từng nghe thấy. Người phụ nữ trước mắt đích thị là nhân vật đầu tiên và duy nhất có đủ sự quyết đoán để đánh cược cả tương lai của nền văn minh Tử Vi.
Tuy nhiên, đó cũng không nhất định là ý tứ của tinh chủ Tử Vi, mà chỉ là cái bánh do cô ta vẽ ra mà thôi.
Không chỉ Thuỷ Linh và Đồ Vân cảm thấy chấn động, mà ngay cả hai người Hồ Băng Tâm và Sư Minh cũng khó mà tin nổi. Bọn họ vốn tưởng đó là một câu nói đùa ác ý, nhưng không ngờ Tử Vận lại đích thân thừa nhận như vậy.
Nền văn minh Tử Vi đã thiếu người tài đến tình trạng này rồi à?
Không thể nào.
Cho ù Trần Mặc có năng lực và tài hoa đến đâu, nhưng nền văn minh Tử Vi tuyệt đối không cần cấp bách đến vậy.
Lời giải thích duy nhất, chính là Trần Mặc đang nắm giữ một thứ mà nền văn minh Tử Vi rất khao khát muốn có, vậy nên Tử Vận mới dùng loại thủ đoạn không màng tất cả này để trói chặt hắn.
Đám người đều nhìn về phía Trần Mặc.
“Ta đã có vợ rồi.” Trần Mặc khẽ nhún vai rồi nói.
“Ta có thể làm vợ lẽ.”
“Khụ khụ khụ…”
Trần Mặc không khỏi nghẹn ngào trước lời nói này của Tử Vận, chỉ biết nhìn khuôn mặt không chút cảm xúc của cô ta bằng ánh mắt khiếp sợ.
Người phụ nữ này điên rồi à?
Trần Mặc từng nhìn thấy những kẻ cực kỳ liều lĩnh, nhưng rốt cuộc chưa từng thấy một người không từ thủ đoạn thế này.
Người thừa kế của một nền văn minh cấp thần lại muốn làm vợ lẽ của một kẻ vô danh tiểu tốt như hắn sao? Nếu như những nền văn minh luôn khao khát muốn liên hôn với nền văn minh thần cấp nghe thấy này, thì có lẽ sẽ tức chết mất.
Người phụ nữ này đáng sợ thật.
Trần Mặc liếc nhìn Tử Vận với ánh mắt sâu xa.
Đồ Vân và Thuỷ Linh bày ra biểu cảm như gặp quỷ, bọn họ cảm thấy thế giới trước mắt mình phảng phất như đã sụp đổ chỉ trong vòng vài phút nói chuyện phiếm ngắn ngủi.
Trước đó, Thuỷ Linh chỉ cố gắng làm theo lời nói của sư thầy mà giao hảo với Trần Mặc, nhưng cô ấy cũng chưa bao giờ điên cuồng như vậy.
Nhưng hôm nay, thái độ và lời nói của Tử Vận đã thay đổi toàn bộ thế giới quan của bọn họ.
“Không phải Hồ phu nhân vừa rồi đã nói nền văn minh Bạch Tinh có thể đưa ra điều kiện tốt hơn nền văn minh Tử Vi chúng ta à? Trần Mặc tiên sinh cũng nói Hồ phu nhân tốt hơn ta đấy! Hay là Hồ phu nhân làm vợ lẽ của Trần Mặc tiên sinh đi, hắn sẽ nói cho ngươi biết nội dung cuộc giao dịch giữa ta và hắn.” Tử Vận lạnh nhạt nói, giọng nói không có dao động cảm xúc.
Hồ Băng Tâm, người vẫn đang chìm đắm trong cơn chấn động, lại tiếp tục cứng đờ cả người.
Bà ta không ngờ người phụ nữ Tử Vận trông có vẻ lạnh lùng, độc lập này lại tàn nhẫn như thế, trước tiên cô ta tự nhảy xuống nước, rồi sau đó lại kéo theo cả bà.
Quả nhiên, người thừa kế của nền văn minh Tử Vi không phải là một cái đèn cạn dầu!
Người phụ nữ này vốn không nói nhiều, nhưng lại tàn nhẫn hơn bất kỳ ai khác.
“Tử Vận nữ sĩ nói đùa rồi, ta cũng chưa từng biết nội dung cuộc giao dịch giữa ngươi và Trần Mặc tiên sinh là gì kia mà! Hay là Trần Mặc tiên sinh cứ nói ra nội dung cụ thể của cuộc giao dịch, để cho người khác xem xét bản thân ngươi có đáng giá hay không chứ?” Hồ Băng Tâm nở nụ cười quyến rũ, sau đó dùng đôi mắt cong cong hình trăng non nhìn về phía Trần Mặc.
Không ai trong số hai người phụ nữ này là dễ đối phó cả.
Sau khi nhận ra vấn đề lại ném về phía mình, Trần Mặc vẫn ung dung bình tĩnh như trước, hắn tất nhiên sẽ không nhảy vào trong hố rồi.
“Tử Vận nữ sĩ vừa rồi nói nằng cô ấy ngưỡng mộ tài năng của ta, cho nên phu nhân cũng có thể xem xét tài năng của ta, sau đó quyết định làm vợ lẽ của ta hay không?” Trần Mặc cười tủm tỉm nhìn Hồ Băng Tâm.
Sư Minh lập tức sa sầm mặt mày, nhìn Trần Mặc với ánh mắt ác ý. Đối với ông ta, lời nói này đích thị là một sự báng bổ đối với phu nhân.
Nghe thấy câu trả lời của Trần Mặc, ngay cả người từng trải như Đồ Vân cũng không khỏi bật ngón tay cái. Hắn ta quả thực nói chuyện vô cùng khéo léo, dễ dàng khiến cho Hồ Băng Tâm rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan.
Hồ Băng Tâm khẽ chớp đôi mắt xinh đẹp, suy nghĩ nên trả lời thế nào cho phải lẽ, thì lúc này, một giọng nói đã cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ.
“Rộn ràng quá nhỉ, ta gia nhập có được không?”
Lôi Đình cầm ly rượu chậm rãi bước tới, nở nụ cười tiêu chuẩn với tất cả mọi người: “Mấy người các ngươi tụ tập ở một chỗ như vậy rất hiếm thấy, rốt cuộc là đang bàn bạc chuyện gì vậy, không ngại nhường một chỗ ta chứ?”
Một nhân vật cấp cao của nền văn minh thần cấp khác lại xuất hiện, lần này còn là Lôi Đình – quốc vương trẻ tuổi nhất trong lịch sử nền văn minh Lôi Thần, một trong những nền văn minh mạnh nhất trong vũ trụ hiện nay.
Các khách khứa đang âm thầm chú ý đều âm thầm khiếp sợ.
Bọn họ căn bản không thể tiếp xúc với vòng tròn của các nền văn minh thần cấp, cho nên tất nhiên không dám tuỳ tiện tới quấy rầy những nhân vật chói lọi kia.
Tuy nhiên, một vài nền văn minh lớn đỉnh cấp phảng phất như hổ rình mồi mà vẫn luôn chú ý tình hình ở bên này.