Trong thời buổi vũ trụ hỗn loạn như hiện nay, ngoại trừ mấy nền văn minh thần cấp, thì không một nền văn minh nào dám chủ động trêu chọc nền văn minh Hắc Đồng.
Thế giới bên ngoài cũng đồn đoán rằng những diễn biến mấu chốt trong trận chiến ở thiên hà Thạch Cam đều đã được sắp đặt sẵn bởi Đồng Thanh, bao gồm cái chết của Đan, sự xuất hiện của vũ khí quân đội tại nơi đó, cũng như hình phạt vào nhà tù hố đen dành cho chính hắn.
Nếu như chỉ vì cái chết của Đan, thì nền văn minh Hắc Đồng không thể nào áp dụng hình phạt nhà tù hố đen đối với Đồng Thanh, hay thậm chí còn không trừng phạt hắn ta, thế nhưng Đồng Thanh lại chọc giận Duy Phu La Vân bằng cách tự ý sử dụng lực lượng quân đội, sau đó “thuận lợi” vào tù.
Sau khi Đồng Thanh vào tù, hai nền văn minh lớn liên thủ tạo áp lực, nhân vật quan trọng trong quân đội của nền văn minh Hắc Đồng ẩn nấp không xuất hiện tạo thành nguy cơ của nền văn minh Hắc Đồng. Chờ đến khi Duy Phu La Vân đánh mất uy tín, Đồng Thanh nhân cơ hội này xuất hiện tiếp quản nền văn minh Hắc Đồng đầy nguy cơ, dùng chuyện này để tiến hành cải cách đao to búa lớn, lực cản cực kỳ nhỏ bé.
Chỉ là mọi thứ đều là suy đoán của bên ngoài, Đồng Thanh sẽ không đích thân chứng thực những lời đồn này.
“Người anh em Trần Mặc, lâu rồi không gặp.”
Đồng Thanh cười tủm tỉm, mở miệng chào hỏi với Trần Mặc, sau đó quay sang những người khác, lịch sự hành lễ với bọn họ.
Cho dù nền văn minh Hắc Đồng và nền văn minh Lôi Thần có thù oán, nhưng lúc này, Đồng Thanh và Lôi Đình vẫn giữ gìn lễ nghi, không thể hiện thái độ ra ngoài mặt.
Chỉ một chi tiết nho nhỏ, đã khiến cho không ít nhân vật cấp cao của nền văn minh lớn cảm thấy bất ngờ.
Đồng Thanh chào hỏi với Trần Mặc trước rồi, mới chào hỏi các đại diện của những nền văn minh khác. Điều này chứng tỏ, trong lòng Đồng Thanh, Trần Mặc quan trọng hơn cả những người khác.
Nhưng địa vị của Trần Mặc đâu thể so sánh với những người khác được đúng chứ? Hắn chỉ là một tên tiểu tốt có chút danh tiếng thôi mà.
…
Trần Mặc nhàn nhạt đáp lại lời chào hỏi của Đồng Thanh, hắn không quá thích cách xưng hô “người anh em” này của Đồng Thanh.
Trong ấn tượng của hắn, Đồng Thanh là một người đàn ông này rất đáng sợ, vậy nên hắn cũng không muốn liên quan gì đến đối phương.
“Vì này chính là Trần Mặc tiên sinh đã khơi dậy dị tượng ở rừng bia Thiên Tinh vào trưa nay sao? Ta là Mộ Thị Trọng, tộc trưởng gia tộc Mộ Thị, rất vinh hạnh khi được gặp mặt.”
Ông lão gia tộc Mộ Thị đi tới cùng Đồng Thanh mỉm cười rồi tự giới thiệu: “Ta vốn định gửi thiệp mời tới cho ngươi, thì Trường Sinh – con của ta nói đã gửi cho ngươi rồi. Ta không ngờ ngươi lại quen với những vị này, suýt nữa thì bỏ lỡ.”
Mộ Thị Trọng nhìn Trần Mặc từ trên xuống dưới, liền có được cảm giác rất đặc biệt từ trên hắn ta. Theo trực giác của ông, người thanh niên này rất bất phàm.
“Tộc trưởng quá khen.” Trần Mặc khiêm tốn trả lời.
Tất nhiên Trần Mặc biết phép lịch sự trong những trường hợp khách sao như vậy rồi.
“Vậy mọi người nói chuyện với nhau trước nhé, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, ta đi vào chuẩn bị trước.” Mộ Thị Trọng nói lời tạm biết với người trong hội trường rồi xoay người rời đi.
“Từ lần đầu tiên gặp người anh em Trần Mặc ở thiên hà Thạch Cam, ta đã biết ngươi không phải là người bình thường. Cuộc giao dịch với người anh em Trần Mặc là giao dịch có lời nhất mà ta từng thực hiện! Mỗi lần nói đến chuyện này, là ta lại muốn cảm ơn người anh em Trần Mặc.” Đồng Thanh nói.
“Chỉ là giao dịch mà thôi, ngươi mua ta bán mà thôi! Nếu là những người khác tìm tới, thì ta cũng sẽ nguyện ý, người chỉ may mắn mà thôi.” Trần Mặc tất nhiên đã chú ý tới vẻ mặt tối sầm của Lôi Đình ở bên cạnh, hắn hiển nhiên không muốn bị dán nhãn nền văn minh Hắc Đồng.
“Xem ra người anh em Trần Mặc hiểu rất rõ ràng.” Đồng Thanh cười nói sang sảng.
“Không có gì rõ ràng hay không rõ ràng, ta xưa nay vốn là một thương nhân.” Trần Mặc vẫn bình thản như trước, cho dù đối mặt với Đồng Thanh, hắn cũng không cảm thấy áp lực gì.
Khi mọi người muốn xoáy sâu vào câu chuyện, thì âm nhạc bắt đầu của bữa tiệc đã vang lên, tiết mục bắn pháo hoa cũng được bắt đầu. Pháo hoa màu sắc sặc sỡ giống như một tác phẩm xuất sắc lướt qua trên không trung, chiếu sáng toàn bộ hội trường.
Tiệc chính của bữa tiệc chính thức bắt đầu, đội ngũ người máy nhanh chóng sắp xếp bàn ghế.
Hơn mười nghìn cái bàn tròn được bày biện ngay ngắn trong hội trường, mỗi một cái bàn đều được đánh số, trùng khớp với con số thể hiện vị trí của từng vị khách trong mỗi một thiệp mời.
Nếu người nào muốn đổi vị trí, thì có thể nói với ban tổ chức, gia tộc Mộ Thị sẽ thêm vị trí vào bàn người đó muốn ngồi.
Bàn chính số một được đặt ở giữa. Chiếc bàn này không khác gì những chiếc bàn xung quanh, nhưng chỉ sinh mệnh và đại biểu của nền văn minh cấp thần mới có thể ngồi ở bàn đó mà thôi.
Trần Mặc nói lời tạm biệt với vài người trong hội trường rồi đi về phía chỗ ngồi được đánh số trên thiệp mời của hắn.
Jingger cũng xuất hiện bên cạnh Trần Mặc và đi về phía vị trí của hai người bọn họ.
Sự hiện diện của cô gái xinh xắn Bạch Vân cũng khiến cho Trần Mặc cảm thấy hơi bất ngờ, hắn liếc nhìn Jingger với ánh mắt đầy sâu xa. Jingger ném lại một ánh mắt coi thường cho Trần Mặc, nhưng hắn ta cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ vì Bạch Vân cũng theo tới đây.