“Bạch Vân, sao ngươi không tìm cha ngươi?” Trần Mặc hỏi.
“Ta đi đâu cũng vậy thôi, cha ta đang nói chuyện với những người được gọi là bạn của ông ấy, ta có ở đó hay cũng không quan trọng.” Bạch Vân dựa sát vào cánh tay bên trái Jingger.
Jingger có chút hốt hoảng, không dám nhúc nhích, theo bản năng rời xa Bạch Vân, nhưng sau đó lại bị dán lại gần.
“Anh Jingger, ngươi vẫn sợ ta như vậy sao?” Bạch Vân lẩm bẩm.
“Hắn chưa từng gần gũi với một cô gái nào như vậy, cho nên không biết phải làm thế nào khi ngươi dựa gần như vậy.” Trần Mặc bổ thêm một nhát dao.
“Anh Jingger đáng yêu thật đó.” Bạch Vân cười và nói.
“Đúng là rất đáng yêu.” Trần Mặc đồng tình, ý cười trên khuôn mặt không hề giảm bớt. Jingger chính là huấn luyện viên chủ chốt cho các nhân vật cấp cao thuộc lực lượng vũ trang của tập đoàn Kiến Hành Quân với tính cách tàn nhẫn, tràn đầy sát khí, nhưng bây giờ lại được một cô gái khen là đáng yêu.
Jingger co giật cơ mặt, không dám rời xa Bạch Vân nữa, nhưng thân thể của hắn lại cứng đờ một cách khác thường.
Hắn ta cảm thấy hơi hối hận khi tới đây với Trần Mặc.
Trần Mặc ngồi ở bàn tròn của một số nền văn minh đỉnh cấp có thực lực không tệ, nhưng so sánh với những nền văn minh lớn đỉnh cấp khác trong hội trường, bọn họ chỉ được coi là trung bình kém.
Bảy lĩnh vực, mười hai vùng đất, một trăm linh tám toà thành và một vài thế lực lớn khác trong vũ trụ, ngoại trừ mấy thành phố ngôi sao đã bị huỷ diệt trong khói lửa chiến tranh, thì tất cả đại biểu của các nền văn minh mạnh mẽ hàng đầu và tập đoàn thế lực cường đại đều có mặt ở đây.
Bữa tiệc này quy tụ tầng lớp đứng đầu toàn bộ vũ trụ hiện giờ, phảng phất như hội nghị thượng đỉnh G20 trên Trái Đất ở cấp bậc vũ trụ.
Trần Mặc vừa xuất hiện, những đại biểu của các nền văn minh đỉnh cấp trên bàn đều nhận ra hắn ta.
Đối với một nhân vật phát sinh biến hoá hai lần liên tiếp, tạo ra náo động cực lớn ở rừng bia Thiên Tinh, bọn họ khó có thể không chú ý.
Hơn nữa, bọn họ vừa rồi cũng nghe nói mấy nhân vật cấp cao của nền văn minh cấp thần đều đi về phía Trần Mặc. Tuy rằng có thể là bởi vì nhiệt độ từ rừng bia Thiên Tinh hoặc ân oán với nền văn minh Tử Vi, nhưng Trần Mặc ít ra cũng đã được nói chuyện với các ông lớn của nền văn minh cấp thần.
Ba người Trần Mặc ngồi xuống, không một ai trên bàn giao lưu với bọn họ.
Dù sao thì Trần Mặc chỉ xuất hiện ở đây với tư cách là một danh sư, chứ không phải đại biểu của nền văn minh đỉnh cấp nào đó, khách khứa ở đây cũng sợ bị nền văn minh Tử Vi hiểu nhầm, từ đó chuốc lấy phiền phức không đáng có.
Ba người Trần Mặc lại mừng rỡ vì được nhàn nhã.
“Trần Mặc tiên sinh, quê quán các ngươi ở đâu thế?” Bạch Vân giống như một đứa bé tò mò.
“Ngươi nên hỏi Jingger.” Trần Mặc cười nói.
"Anh Jingger còn không thèm nói chuyện với ta."
“Hì hì, Jingger là người bên ngoài thì lạnh lẽo như bên trong ấm áp, hắn ta thực ra rất thích ngươi đó.”
Trần Mặc đã cố gắng hết sức để bán tháo Jingger, không thèm quan tâm tới ánh mắt đầy uy hiếp của đối phương. Hắn nhìn thế nào cũng cảm thấy tính cách hoạt bát của cô gái này và tính cách ngột ngạt của Jingger cho nhau.
“Chờ đến khi thịnh hội Thiên Tinh lần này kết thúc, ta sẽ nói cho ngươi biết địa chỉ của chúng ta, ngươi có thể dẫn bạn bè tới du lịch nơi đó, quê hương của bọn ta rất thú vị đó.”
“Quyết định như vậy nhé.”
Bạch Vân cũng từng nghe nói chuyện Trần Mặc là tội phạm bị truy nã của nền văn minh Tử Vi, vì vậy việc hắn ta không tiết lộ địa chỉ của mình cũng là chuyện rất bình thường.
“Xem biểu diễn đi.” Trần Mặc chỉ vào sân khấu trong hồ rồi nói.
Sau khi pháo hoa ngừng bắn, một sân khấu rộng lớn đã xuất hiện trên mặt hồ giữa hội trường bữa tiệc. Dưới sự điểm xuyết của ánh đèn sặc sỡ, nó để lộ vẻ đẹp không gì sánh được.
Một bóng người cá bay vút lên từ trong hồ, đuôi cá nhanh chóng biến mất giữa không trung và biến thành một đôi chân thon dài, vững vàng đáp xuống sân khấu.
Đối phương mặc chiếc váy lấp lánh vảy cá, che khuất toàn bộ bụng nhỏ thon thả, eo liễu và đôi núi tuyết, chỉ để lộ đôi chân trần hoàn hảo, đùi ngọc thẳng tắp ra bên ngoài không khí. Cô ta sở hữu khuôn mặt nhân loại điển hình, cùng với đôi ngươi xanh biển trong vắt phối hợp chiếc vẩy cá rực rỡ nơi khoé mắt.
“Long Ngư, là công chúa Long Ngư.”
“Không ngờ gia tộc Mộ Thị lại mời công chúa Long Ngư tới biểu diễn.”
“Lần này lỗ tai của ta gặp may mắn rồi.”
“…”
Sự xuất hiện của cô gái này mang đến tiếng thảo luận không nhỏ trong hội trường bữa tiệc, Bạch Vân bên cạnh Trần Mặc thậm chí còn hô một tiếng ngạc nhiên.
Trần Mặc cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy sinh mệnh nhân ngư giống con người như thế.
Sau khi đuôi cá biến thành hai chân, thì công chúa Long Ngư hoàn toàn trở thành hình thái con người, giống hệt như mỹ nhân ngư trong các bộ điện ảnh ở Trái Đất, đây là sự thần kỳ của đấng tạo hoá.
“Công chúa Long Ngư này rất nổi tiếng à?” Trần Mặc tò mò hỏi Bạch Vân.
“Không phải ngươi chưa từng nghe nói tới công chúa Long Ngư đấy chứ? Cô ấy là một vị công chúa thuộc nền văn minh Nhân Ngư của chòm sao Nhân Ngư, đồng thời cũng là đại minh tinh nổi tiếng nhất toàn vũ trụ. Cô ấy đã từ bỏ cuộc sống tại hoàng thất nền văn minh Nhân Ngư ngay từ khi còn nhỏ, sau đó bắt đầu du hành vũ trụ, quan sát bách thái nhân sinh trong vũ trụ, cuối cùng bước vào giới nghệ sĩ. Vô số sinh mệnh đều si mê giọng hát của công chúa Long Ngư, cảm thán đó là âm thanh hay nhất toàn vũ trụ và trở thành người hâm mộ của cô ấy.” Bạch Vân liên tục giới thiệu.
Lúc này, một tiếng hát du dương đã vang lên, Bạch Vân cũng không tự giác được mà không nói chuyện nữa.
Tiếng ca êm ái trong trẻo giống như đến từ sâu trong linh hồn làm trong đầu người nghe không khỏi hiện ra cảnh tượng trong tiếng hát.
Ta cởi chiến giáp ra quy ẩn điền viên chỉ vì nước mắt của ngươi.
Ta từng cho rằng như vậy mới có thể nhìn thấy nụ cười dịu dàng của ngươi.
Đôi mắt của ngươi trong sáng như sao trời, nhưng sáng sớm lại đau buồn.
Ngọn lửa chiến tranh vĩnh viễn làm nụ cười của ngươi không thể trở nên hoàn hảo.
Ngoài hàng tỉ năm ánh sáng.
Ngân hà là nhà của ngươi, tràn ngập đám mây màu máu.
Dưới khói thuốc súng, đẩy chiến giáp trong bụi đất ra.
Ngân hà lộng lẫy, chiến ca vô tận.