Thanh âm nhu hoà dịu dàng nhưng vẫn có chút nóng bỏng của ngọn lửa chiến tranh, phối hợp với câu từ lột tả đủ loại sắc thái yêu hận tình thù của sinh mệnh, làm đông đảo khách khứa nhiệt huyết sôi trào.
Tiếng hát của công chúa Long Ngư như chứa đựng lực hấp dẫn kỳ lạ, lôi kéo mọi người vào thế giới của âm nhạc.
Tiếng hát của Nhân Ngư.
Cho đến khi tiếng hát kết thúc, các vị khách vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh rất lâu sau, phảng phất như vẫn đang đắm chìm trong cảm xúc.
Tiếng vỗ tay không ngừng vang lên trong hội trường.
Trần Mặc cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, bởi đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy một tiếng hát tuyệt vời như vậy.
Không chỉ cảm thán vì ngạc nhiên, Trần Mặc còn phát hiện ra một điều kỳ lạ từ trong tiếng hát của công chúa Long Ngư. Vị công chúa Long Ngư này là một người có siêu năng lực, cô ấy có thể sử dụng giọng nói để dẫn dắt người khác đắm chìm vào trong ảo ảnh, tương tự như năng lực thôi miên.
“Cảm ơn mọi người, thật vinh hạnh cho ta khi có thể biểu diễn trên sân khấu này.” Công chúa Long Ngư nhẹ nhàng cúi người về phía hội trường bữa tiệc, rồi chậm rãi rời khỏi sân khấu.
Một trợ lý nói vài câu bên tai công chúa Long Ngư, cô ấy bèn đi về phía bàn tròn số một.
Những tiết mục biểu diễn khác cũng bắt đầu, bữa tiệc lần này là một buổi giao lưu, cho nên không thể thiếu những tiết mục làm sôi động bầu không khí như này được.
Tất cả tiết mục đều mang đậm sắc thái văn hoá của Thiên Tinh Bi Địa.
Trần Mặc vừa thưởng thức tiết mục vừa hưởng thụ đồ ăn ngon, nhàn nhã tự tại.
Mặc dù hắn không có quá nhiều bạn trong bữa tiệc này, nhưng rất phù hợp khẩu vị đồ ăn ở đây.
Ở phía bên kia, bàn tròn số một, bàn chính của bữa tiệc lại đắm chìm trong một bầu không khí hoàn toàn khác biệt.
Công chúa Long ngư được mời tới bàn tròn số một, những sinh mệnh ngồi quanh bàn tròn số một đều là đại diện của những nền văn minh mạnh nhất trong thịnh hội Thiên Tinh lần này.
Đồng Thanh, Lôi Đình, Hồ Băng Tâm, Tử Vận, Thủy Linh, Đồ Vân, Địch Nam Miro – đại biểu của nền văn minh Ám Sâm Lâm, Minh Thất Vũ – đại biểu của nền văn minh Minh Thể, cùng với những trợ lý của bọn họ, Mộ Thị Trọng – tộc trưởng gia tộc Mộ Thị và con cả Mộ Thị Trường Sinh, còn cả công chúa Long Ngư vừa gia nhập.
“Long Ngư rất vui khi được mọi người đánh giá cao, vậy nên xin kính các vị một ly.” Công chúa Long Ngư cầm ly rượu trước mặt, không kiêu ngạo không nịnh nọt mà hành lễ với mọi người trên bàn, uống một hơi cạn sạch rồi ngồi xuống vị trí của mình.
Bầu không trong trên bàn tròn rất yên tĩnh, những ông lớn có mặt ở đây đều không muốn nói gì.
Bảy nền văn minh cấp thần thường xuyên tranh đấu lẫn nhau trong bóng tối, cho dù có kết minh thì cũng không vững chắc, căn bản không ai phục ai.
Hiện tại, chiến tranh vũ trụ đã đến, cơ hội cọ xát với nhau lần lượt xuất hiện, vậy nên bọn họ cũng nhân dịp này mà đấu đá bằng lời nói nhiều hơn.
“Siêu năng lực của cô Long Ngư rất đặc biệt.”
Đồng Thanh là người đầu tiên phá tan sự im lặng, sau đó nở nụ cười thân thiện với công chúa Long Ngư.
“Cảm ơn lời khen của Đồng Thanh tiên sinh, Long Ngư chỉ có chút năng lực hèn mọn này mà thôi! Sự thưởng thức của Đồng Thanh tiên sinh chính là vinh hạnh của Long Ngư.” Công chúa Long Ngư cười nói.
“Nhìn thấy công chúa Long Ngư, là ta lại nhớ tới một người gần như là cùng một chủng tộc sinh mệnh với công chúa Long Ngư. Hắn ta dường như cũng quen biết các vị ở đây đấy! Nếu như mọi người không ngại, thì có thể mời hắn tới bàn tròn này. Dù sao thì có thêm một người bạn, thì sẽ có nhiều đề tài nói chuyện hơn.” Đồng Thanh nhìn quanh một lượt rồi nhàn nhạt nói ra.
“Người mà Đồng Thanh tiên sinh nói tới, chính là Trần Mặc tiên sinh vừa rồi đúng không?” Mộ Thị Trọng hỏi.
“Đúng vậy, ngươi phái người đi mời hắn tới bàn chúng ta đi, mọi người ở đây ắt hẳn sẽ không có ý kiến gì đúng không?” Đồng Thanh cười tủm tỉm, trông có vẻ rất thân thiện.
“Ta cũng rất thích Trần Mặc tiên sinh, tất nhiên là không có ý kiến gì rồi.” Hồ Băng Tâm cười và nói.
Những người khác đều không nói gì, hiển nhiên là cam chịu.
“Vậy làm phiền tộc trưởng này phái người mời Trần Mặc tiên sinh tới đây ngồi.” Giọng nói của Đồng Thanh hòa nhã hơn rất nhiều.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trên bàn tròn trở nên yên tĩnh hơn bao giờ hết, người nào người nấy đều có vẻ bình tĩnh không chút gợn sóng.
….
….
Không thể không nói, bữa tiệc lần này của gia tộc Mộ Thị phong phú về cả thị giác, thính giác lẫn vị giác.
Những tiết mục biểu diễn xuất sắc, hơn nữa đồ ăn cũng không tệ. Không biết những sinh mệnh khác thấy thế nào, nhưng Trần Mặc cho rằng cực kỳ thích hợp với trải nghiệm của con người là hắn.
Khi Trần Mặc đang đắm chìm trong tiết mục thì một vị quản gia Mộ Thị xuất hiện kéo hắn ra từ trong dòng cảm xúc.
“Thưa ngài Trần Mặc, tộc trưởng mời ngài và bạn của ngài tới bàn chính.” Quản gia lễ phép nói.
“Hả?”
Trần Mặc sửng sốt.
Mời hắn tới bàn chính vào lúc này ư?
Nhưng nghĩ tới nguyên nhân, Trần Mặc lập tức hiểu ra.