“Sau khi ra khỏi thiên hà Thạch Cam, ta vẫn luôn muốn tới thăm Trần Mặc tiên sinh và kết bạn với ngươi, thế nhưng lại không tìm thấy ngươi đâu. Ta còn tưởng rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại ngươi nữa, thế nên vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối. Nhưng bây giờ xem ra, Trần Mặc tiên sinh chính là không biết kết bạn với chúng ta rồi.” Đồng Thanh cười nói.
“Ta biết Trần Mặc tiên sinh ở đâu.”
Minh Thất Vũ – đại diện nền văn minh Minh Thể vốn luôn im lặng không nói gì, đột nhiên mở miệng nói chuyện, thu hút sự chú ý của tất cả những người có mặt trên bàn tròn số một.
Minh Thất Vũ là một sinh mệnh điển hình của nền văn minh Minh Thể, với đầu thú thân người và làn da xám đen như than chì. Sau khi thu hút đủ sự chú ý, Minh Thất Vũ uống cạn rượu trong ly rồi mới chậm rãi mở miệng.
“Hình như là ở siêu cụm Song Ngư - Kình Ngư, ta nói đúng không, Trần Mặc tiên sinh?” Minh Thất Vũ nói.
“Chúc mừng ngươi đã đoán đúng, nhưng không có phần thưởng.”
Trần Mặc không phủ nhận mà thản nhiên thừa nhận.
Những trợ thủ bên cạnh lập tức lấy thiết bị để tìm kiếm thông tin về siêu cụm Song Ngư - Kình Ngư.
“Chẳng lẽ, tập đoàn Kiến Hành Quân là thế lực đứng đằng sau người anh em Trần Mặc ư?” Đồng Thanh khiếp sợ hỏi.
Mấy năm nay, hầu hết tin tức chiến tranh tại các nền văn minh lớn toàn vũ trụ đều xuất hiện trên bàn làm việc của Đồng Thanh. Hắn chú ý tới tập đoàn Kiến Hành Quân chủ yếu là khi biến cố Lỗ Trùng vừa bắt đầu xuất hiện trong vũ trụ, thế lực này đã thống nhất siêu cụm Song Ngư - Kình Ngư, phảng phất như một nền văn minh đỉnh cấp đột nhiên xuất hiện từ hư vô.
Thế lực ở siêu cụm Song Ngư - Kình Ngư này sở hữu chiến lực mạnh mẽ, cũng như các loại vũ khí công nghệ tiên tiến. Bởi vì siêu cụm Song Ngư - Kình Ngư không tiếp xúc với khu vực Hắc Đồng, cộng thêm tình hình vũ trụ hỗn loạn, cho nên Đồng Thanh cũng không chú ý quá nhiều.
“Có thể làm Đồng Thanh tiên sinh ngạc nhiên là vinh hạnh của tôi.” Trần Mặc nói.
“Người anh em Trần Mặc quả nhiên không phải là sinh mệnh bình thường! Ngươi tạo ra cơ nghiệp lớn nhường này, nhưng vẫn khiêm tốn như vậy, bội phục bội phục.” Đồng Thanh cười to: “Ta vừa nghe nói, người anh em Trần Mặc và nền văn minh Tử Vi giao dịch với nhau đúng không?”
Đồng Thanh nói xong lời này, bầu không khí lập tức trở nên tĩnh lặng.
Mọi con mắt đều đổ dồn vào Trần Mặc và Tử Vận.
Long Ngư cũng nhìn qua, nhưng cô ấy chỉ cho rằng đây chỉ là giao dịch bình thường giữa hai nền văn minh lớn mà thôi.
“Đúng là có, nhưng Trần Mặc tiên sinh không đồng ý.” Tử Vận lạnh lùng nói với khuôn mặt vô cảm.
Trần Mặc vẫn xem tiết mục trong bữa tiệc, tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, sau đó mới nói: “Chủ yếu là ta hiện giờ vẫn chưa muốn bán món đồ mà Tử Vận nữ sĩ muốn mua.”
“Thì ra là thế, vậy thì Tử Vận nữ sĩ đơn phương tình nguyện rồi.”
Đồng Thanh hiểu ra, thản nhiên nói: “Nếu người anh em Trần Mặc đã không muốn giao dịch với nền văn minh Tử Vi, mà chúng ta cũng từng hợp tác hòa hợp trước đó…. Hay là chúng ta lại giao dịch với nhau một lần nữa đi?”
“Ta cũng nói một câu.” Hồ Băng Tâm cắt ngang cuộc nói chuyện giữa Đồng Thanh và Trần Mặc, rồi nở nụ cười quyến rũ và nói tiếp: “Ta cũng muốn giao dịch với Trần Mặc tiên sinh.”
“Có vẻ như mọi người đều biết tâm ý liên thông, ta đây cũng có ý định này.” Lôi Đình mở miệng nói.
Địch Nam Miro và Minh Thất Vũ nhíu mày vì không biết bọn họ đang tranh giành cái gì, Thuỷ Linh và Đồ Vân chỉ biết nghi hoặc nhìn nhau, cha con Mộ Thị lại lấy lý do rời đi, hoàn toàn để lại không gian cho bọn họ.
Về phần công chúa Long Ngư, cô ta chỉ biết ngồi nguyên tại chỗ và lắng nghe mọi thứ. Dù sao thì bây giờ đang giữa bữa tiệc, mấy vị bá chủ không cho cô ta đi, cô ta cũng không dám tuỳ tiện rời đi giống như tộc trưởng Mộ Thị. Dù sao thì cô ta không biết ân oán giữa các thế lực này, vậy nên vẫn vô tư mà vừa thưởng thức tiết mục trên sân khấu vừa nghe mọi người nói chuyện phiếm, cũng không hề cảm thấy có gì không đúng.
Trong khi đó, cuộc chiến trên bàn đã bắt đầu từ lâu rồi.
“Vậy hay là ngươi nói trước đi, ưu tiên phụ nữ là quy tắc thông dụng trong vũ trụ.” Đồng Thanh giao lời nói tiếp theo cho Hồ Băng Tâm.
Hồ Băng Tâm cười quyến rũ và nói: “Nghị trưởng Đồng Thanh khách sáo rồi, lần lượt mới là quy tắc thông dụng trong vũ trụ.”
“Người đến trước sẽ được phục vụ trước, Đồng Thanh tiên sinh là người khơi mào ý tưởng này, vậy thì ngươi hãy nói trước đi.” Lôi Đình hùa theo lời nời của Hồ Băng tâm.
“Nếu mọi người đã khách sáo như vậy, thì ta đây nói trước.” Đồng Thanh ung dung cười nói, sau đó uống cạn rượu trong ly.
Chờ đến khi tiết mục trên sân khấu đã kết thúc, hội trưởng trở nên yên lặng đôi phần, hắn mới mở miệng: “Không biết người anh em Trần Mặc có muốn bán kỹ thuật khai phá siêu năng lực trong tay ngươi không?”
Giọng nói của Đồng Thanh không to, nhưng khách khứa đang chú ý tới cuộc nói chuyện của bàn tròn số một đều nghe thấy rõ ràng, bọn họ lập tức ngây người như phỗng.