Hú hú hú...
Còi báo động bên trong chiến hạm bắt đầu vang lên, màn hình radar tràn ngập tín hiệu cảnh báo đạn phản vật chất trong trạng thái kích hoạt.
Minh Thường biểu cảm lạnh lẽo, hắn ta không ngờ phe địch lại quyết đoán như vậy, vừa mới tới nơi đã vận dụng hoả lực toàn diện. Đây là phương thức chiến đấu mà hắn ta chưa từng nhìn thấy trước đây.
“Chuẩn bị hoả lực toàn diện.” Minh Thường ra lệnh.
Một trận chiến hoả lực khác lại tiếp tục bắt đầu.
Bởi vì công nghệ kỹ thuật chiến hạm của hai phe không quá chênh lệch với nhau, thế nên khi bọn họ so đấu hoả lực, thì chính là xem ai có nhiều đạn dược hơn, vũ khí chuẩn xác hơn và năng lực phòng thủ mạnh mẽ hơn.
Các chiến binh thuộc chiến bộ Hốt Mộc đều không hiểu vì sao chiến bộ Côn Bằng lại vận dụng hoả lực toàn diện ngay từ ban đầu. Bởi lẽ một khi hoả lực toàn diện cạn kiệt, và máy móc thông minh không còn đủ sức chống cự, vậy thì cả hạm đội sẽ rơi vào thế bị động triệt để.
Tuy rằng bọn họ không hiểu, nhưng tuyệt nhiên sẽ không hỏi, đây là cuộc chiến của chiến bộ Côn Bằng, bọn họ chỉ cần quan sát là được.
Chiến bộ Hốt Mộc từng chiến đấu với chiến bộ Côn Bằng trong chiến trường thực tế ảo, bọn họ biết rõ đối thủ khó dây dưa đến nhường, chỉ giành được chiến thắng chủ yếu là nhờ vào kinh nghiệm thực chiến nhiều hơn, thời gian huấn luyện lâu hơn mà thôi.
Hơn nữa, trong mỗi lần chiến đấu, bọn họ đều có thể cảm giác được chiến bộ Côn Bằng đang trưởng thành lớn mạnh.
Đây là lần đầu tiên chiến bộ Côn Bằng xuất chiến kể từ khi thành lập tới nay, bọn họ cũng muốn xem xem chiến bộ Côn Bằng thể hiện như thế nào.
Hai bên giằng co hoả lực toàn diện với nhau, không gian vũ trụ bị bao phủ bởi những quả cầu ánh sáng khổng lồ. Bởi vì hạm đội hai bên đều có quy mô khá nhỏ, thế nên cường độ không kịch liệt như cuộc chiến giữa chiến đội Hốt Mộc và Minh Nguyệt Lưu Hoa vừa rồi.
Theo thời gian trôi qua, đạn được của cả hai bên dần dần tiêu hao, từng chiếc chiến hạm nổ tung, sự cân bằng chậm rãi biến mất, hai bên ngươi tới tới lui lui, mảnh vỡ thi thể tràn ngập toàn bộ không gian vũ trụ.
….
Minh Nguyệt Lưu Hoa ngơ ngác nhìn hình chiếu về tình hình trên chiến trường.
Đánh giá từ cường độ hoả lực của hai phe, thì quả là kẻ tám lạng người nửa cân, không ai chiếm được ưu thế quá lớn. Minh Nguyệt Lưu Hoa không cảm thấy bất ngờ với tình huống này, bởi vì cô ta và phe địch cũng đã từng vận dụng hoả lực toàn diện với cường độ tương tự như vậy.
Điều này chỉ có thể chứng tỏ rằng kỹ thuật vũ khí và công nghê chiến hạm của phe địch không thua kém hơn so với bọn họ, nói cách khác, tập đoàn Kiến Hành Quân là một thế lực có nền tảng kỹ thuật cường đại như nền văn minh Minh Thể bọn họ, hơn nữa còn ẩn giấu rất sâu.
Tuy nhiên, cô ta cảm thấy có điều gì không đúng lắm.
Tại sao phe địch lại vội vàng lao vào giai đoạn tiêu hao với bọn họ chứ?
Minh Nguyệt Lưu Hoa co giãn con ngươi, bừng tỉnh rồi trở nên khiếp sự, lập tức chuyển dời tầm mắt về phía chủ hạm của chiến bộ Côn Bằng phía sau.
Hai hạm đội bên cánh mất tích, không biết đã đi đâu?
Bây giờ cô ta mới nhớ tới, viện quân phe địch là một chiến bộ hoàn chỉnh với nhân lực nhiều gấp ba lần so với bọn họ.
Minh Nguyệt Lưu Hoa kiểm tra vị trí chiến hạm của quân địch trên radar một lần nữa, thì lập tức thay đổi sắc mặt.
Mục tiêu của phe địch là bắt giữ hết thảy đội ngũ bọn họ.
….
“Hốt Mộc, ta lần đầu tiên xuất thủ mà lại cướp mất đối thủ của ngươi rồi, ngươi không phiền chứ?”
Hắc Ưng kết nối liên lạc với Hốt Mộc, từ tốn nói: “Huấn luyện viên ra lệnh cho ta lợi dụng bọn họ làm đá mài dao cho chiến bộ Côn Bằng.”
Hốt Mộc hơi co giật cơ mặt.
Mọi người trong trung tâm chỉ huy của chủ hạm chiến bộ Hốt Mộc cũng không khỏi khiếp sợ khi nghe thấy câu nói này của Hắc Ưng.
E rằng trong toàn bộ vũ trụ này, cũng chỉ có tổng huấn luyện viên dám nói ra những lời điên cuồng như thế thôi.
Lợi dụng chiến bộ tinh nhuệ thuộc nền văn minh thần cấp làm đá mài dao ư? Nếu những sinh mệnh khác biết được chuyện này, thì bọn họ có lẽ sẽ bị xem là kẻ đần độn mất.
Có điều, bọn họ quả thực tự tin khi tổng huấn luyện viên là người nói ra những lời này.
“Khi trở về, ngươi nhớ mời ta uống rượu là được.” Hốt Mộc khôi phục biểu cảm như bình thường.
“Quyết định vậy nhé.”
Hắc Ưng cười ha ha rồi chuyển dời ánh mắt sang chiến bộ dưới trướng Minh Nguyệt Lưu Hoa, sau đó bộc phát ý chí chiến đấu hừng hực: “Hạm đội thứ ba phong tỏa chiến trường, hạm đội thứ tư chuẩn bị hoả lực toàn diện! Các ngươi mau chóng hủy diệt toàn bộ chiến bộ này cho ta.”
….
Minh Thường càng ngày càng trở nên lo lắng, phe địch giành quyền tấn công trước tiên, khiến cho bọn họ không thể không sử dụng hoả lực toàn diện, vậy nên bây giờ đã bị kìm chân một một chỗ.
Hắn không khỏi có chút nghẹn khuất trước chiến thuật này của phe địch, hơn nữa cũng không khỏi bất ngờ khi phát hiện ra tập đoàn Kiến Hành Quân chưa nổi danh này lại sở hữu công nghệ kỹ thuật vũ khí cường đại như vậy. Bây giờ, hắn ta đã biết vì sao Minh Nguyệt Lưu Hoa lại chật vật như vậy rồi.
“Đại nhân, phe địch đang vận dụng hoả lực toàn diện nhắm vào hạm đội của Minh Nguyệt đại nhân.”
“Cái gì?” Minh Thường hoàn toàn biến sắc, lập tức rối tung lên.
Hạm đội dưới trướng Minh Nguyệt Lưu Hoa hiện đã tiêu hao hết thảy đạn được, mà viện quân phe địch lại có quy mô lớn hơn rất nhiều so với bọn họ. Bây giờ, hắn ta đã biết được nguyên nhân vì sao phe địch vừa mới bắt đầu mà lại vận dụng hoả lực toàn diện rồi.
— Một nhánh hạm đội kìm hãm hỏa lực của bọn họ, trong thời gian đó, những hạm đội khác lại có thể ứng biến khó lường.
Minh Thường nghĩ tới một vấn đề rất nghiêm trọng!
Trong tình huống hỏa lực ngang nhau, hạm đội bọn họ lại không nhiều bằng so với phe địch, mà hai quyền hiển nhiên khó địch lại bốn tay.
Hơn nữa, phe địch còn hành sự với tiết tấu quá nhanh, vừa bắt đầu đã nhắm thẳng vào chỗ yếu, hoàn toàn không giống với chiến pháp cổ điển, khiến cho hắn ta không thể nào lập tức thích ứng được.
Trước khi đến đây, bọn họ chỉ tính toán thực lực của các chiến bộ thuộc nền văn minh Sử Long, hoàn toàn không nghĩ tới hai chiến bộ tinh nhuệ đến từ tập đoàn Kiến Hành Quân lại đột nhiên xuất hiện trong chiến trường.
“Lập tức điều một nửa hỏa lực sang hỗ trợ hạm đội của Minh Nguyệt đại nhân, lập tức cầu viện từ tổng bộ.”
Minh Thường hoảng hốt.
Ngay cả khi một nhánh hạm đội bọn họ tấn công toà thành Hoa Hồng Đen, hắn cũng không có cảm thấy hoảng hốt như vậy.