Minh A có một dự cảm không tốt lắm.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn bản đồ sao, nở nụ cười rồi khẽ lắc đầu, cảm thấy bản thân có lẽ đã quá mệt nhọc vì phải tác chiến trong thời gian dài.
Hắn quả thực cần phải nghỉ ngơi một chút.
Minh A nhìn tin tức chiến sự.
Nền văn minh Minh Thể có số lượng Lỗ Trùng nhiều nhất ở trong lãnh thổ của mình, do đó bọn họ cũng là một nền văn minh thần cấp gặp phải phiền toái nhiều nhất, và hiện giờ đang rơi vào thế cục phức tạp nhất.
Toà thành Hoa Hồng Đen với thực lực mạnh mẽ đã trở thành mục tiêu đầu tiên của nền văn minh Minh Thể bọn họ, và hiện giờ đã bị triệt hạ dưới lưỡi dao của Minh A hắn.
Tiếp theo đây, hắn sẽ tiếp tục thu thập nền văn minh khác.
Bởi vì số lượng tướng tinh kiệt xuất trong nền văn minh Minh Thể có hạn, cộng thêm sự cố Minh Đồ phản bội bỏ trốn, vậy nên Minh A không thể không tiếp nhận chức soái, thống lĩnh tình hình chiến sự toàn tuyến.
Hiện giờ, hắn đã đặt toàn bộ tâm lực của mình ở trên chiến sự của nền văn minh Minh Thể, nếu như Minh Nguyệt còn ở bên cạnh, hắn có thể thoải mái không ít, nhưng mà Minh Nguyệt Lưu Hoa nhận được mệnh lệnh, đi đến chiến trường Lỗ Trùng của Trường Thành Sử Long rồi.
Minh A vừa định đi nghỉ ngơi, một nhân viên tình báo đã chạy đến, dừng lại ở bên cạnh hắn.
“Đại nhân, Minh Thường đại nhân cầu viện.” Nhân viên tình báo chiếu toàn bộ tin tức do Minh Thường truyền về cho Minh A.
Ngay sau đó, Minh A biến sắc.
“Chiến bộ gần đây phải mất bao lâu để đi đến Trường Thành Sử Long?” Minh A có chút mất bình tĩnh.
Ngay cả khi đối mặt với vây công của kẻ địch trong vũ trụ, hắn cũng chưa từng thất thố như thế.
“Một ngày.”
Đáp án này khiến Minh A cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó loạng choạng rồi ngã xuống.
…
Tia sáng dần dần tan biến, không gian tràn ngập mảnh vỡ chiến hạm bắn ra từ Lỗ Trùng, cùng với chiến binh và người máy chiến tranh cao cấp của nền văn minh Minh Thể.
Chiến giáp sư và người máy chiến tranh cao cấp đều được trang bị lá chắn năng lượng, có thể ngăn cản bức xạ năng lượng bùng nổ, chỉ cần không bị trực tiếp bắn trúng đạn phản vật chất, thì sẽ không có việc gì.
Nhưng nếu như chiến hạm bị phá hủy, bọn họ sẽ phải đối mặt một cục diện đáng sợ.
Không có chiến hạm chạy trốn.
Như vậy khiến cho bọn họ trở thành cá trong chậu.
Vũ trụ lấy năm ánh sáng làm khoảng cách, nếu muốn dựa vào chiến giáp để di chuyển, thì chẳng khác nào tìm đến cái chết.
“Hai thành viên xếp thành một đội, đi gặp bọn họ.” Hắc Ưng hạ lệnh.
“Rõ.”
Chiến binh của chiến bộ Côn Bằng chấn động tinh thần, tất cả bọn họ thoát khỏi phạm vi hạm đội, bay về phía tàn quân của nền văn minh Minh Thể.
Mỗi một thành viên đều phảng phất chiến ý nồng đậm, bỡi lẽ đây là lần đầu tiên bọn họ đối mặt với nền văn minh thần cấp – một đối thủ đã từng nằm ngoài tầm với.
Chiến thắng nền văn minh thần cấp là một chuyện ghê gớm cỡ nào chứ?
Với tinh thần chiến đấu bùng nổ, mỗi một chiến binh phảng phất như đang sôi trào huyết dịch trong người.
Bọn họ điều khiển chiến giáp lướt qua chiến trường với tốc độ cực nhanh, chiến đấu với tàn quân dưới trướng Minh Nguyệt Lưu Hoa sau khi hạm đội bị phá vỡ.
Chiến bộ Côn Bằng có lối đánh rất nhanh, nhanh hơn rất nhiều bình thường.
Điều này có liên quan với phong cách tác chiến của Hắc Ưng.
Tấn công chớp nhoáng, đột kích và du kích là tinh túy trong chiến thuật của bọn họ, vì vậy, bất kể hạm đội hay là chiến binh đều mang phong cách này.
Vì để hỗ trợ với phong cách tác chiến đặc biệt này, Mặc Nữ còn thiết kế ra chiến giáp tiêu chuẩn và người máy chiến tranh cao cấp chuyên dụng cho chiến bộ Côn Bằng.
Chiến giáp và người máy chiến tranh cao cấp của bọn họ có tốc độ nhanh nhất trong sáu đại chiến bộ của tập đoàn Kiến Hành Quân, đương nhiên, vì tốc độ, bọn họ đã chấp nhận thỏa hiệp về một số phương diện hỏa lực, nhưng điều đó cũng không có quá nhiều ảnh hưởng đối với sức mạnh tổng thể.
…
Minh Nguyệt Lưu Hoa đang run rẩy cả người, không phải là sợ hãi, mà là phẫn nộ.
Chiến hạm đã bị phá hủy, toàn thể chiến binh trên hạm đội dưới trướng cô ta đều bị mắc kẹt ở trong không gian, không có bất kỳ lối thoát nào khác.
Điều đáng giận hơn chính là phe địch lại điều động chiến binh đến đối phó với chiến binh phe họ. Từ khi nào mà một chiến bộ vô danh lại có cái gan khiêu chiến với chiến binh của nền văn minh Minh Thể bọn họ rồi chứ?
Minh Nguyệt Lưu Hoa không khỏi nổi trận lôi đình.
Cô ta hy vọng có thể bắt được bất cứ một nhân vật quan trọng nào của phe địch, từ đó có thể uy hiếp phe địch để cho bọn họ rời đi, nhưng hình như không có nhân vật quan trọng nào của phe địch xuất hiện.
Rất nhanh, cô ta phát hiện tình hình chiến sự không đúng lắm.
Phe địch có tiết tấu chiến đấu rất nhanh, hơn nữa của thiên về chiến thuật hai đối một: một đội chiến đấu, một đội càn quét.
Khi một chọi một, chiến binh phe họ có thể chiếm thế thượng phong, còn quân địch lại trông có vẻ hơi thiếu lưu loát, bó tay bó chân. Nhưng khi một trong hai chiến binh phe địch rơi vào thế bất lợi, một chiến binh còn lại sẽ lập tức ra tay để yểm trợ đồng minh.
Thêm nữa, phe địch còn có tốc độ chạy trốn cũng thật nhanh.
Đánh luân phiên.
Phe địch muốn áp dụng chiến thuật đánh luân phiên để dây dưa với bọn họ sao?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Minh Nguyệt Lưu Hoa lập tức phủ quyết.
Đối với sinh mệnh thần cấp, mức độ tiêu hao chiến đấu gần như bằng không. Bọn họ có thể chiến đấu suốt ba ngày ba đêm mà không hề hấn gì, thậm chí còn chưa dây dưa xong, thì quân cứu viện đã đến.
Phe địch tuyệt đối không chỉ đơn giản là muốn dây dưa chết bọn họ.