Hồ Địch Tư và Mang liếc nhìn nhau, bọn họ đều nhìn thấy sự tức giận và ý chí chiến đấu trong mắt của người còn lại. Quả nhiên, câu nói của Đồng Thanh đích thị là một sự khinh miệt với thực lực của bọn họ.
Bất cứ một chiến giáp danh sư nào đều là tinh anh trong số những chiến giáp sư đỉnh cấp, và bọn họ đều có niềm kiêu hãnh từ xương tuỷ. Ngày xưa, bọn họ từng một chọi nhiều chiến giáp sư cao cấp khác, nhưng bây giờ lại phải lấy nhiều chọi một với Đồng Thanh.
Hồ Địch Tư tiến về phía trước một bước, điều khiển chiến giáp bao trùm trên khuôn mặt, Mang cũng tiến lên một bước, tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Đề nghị này là do chính Đồng Thanh nói ra, thì bọn họ tự nhiên sẽ không từ chối. Nếu như có thể đánh bại Đồng Thanh ở đây, thì bọn họ sẽ nổi danh khắp vũ trụ, hơn nữa còn không bị mang tiếng là dùng nhiều bắt nạt ít, đồng thời khiến Đồng Thanh bị bêu danh là ngông cuồng tự đại.
Ba chiến giáp sư chậm rãi bay lên không trung, tiếng reo hò trong hội trường đã lên tới mức độ cuồng loạn.
Bùm!
Tiếng nổ siêu thanh vang lên, hai bên bắt đầu lao vào nhau.
Hồ Địch Tư và Mang ra tay trước tiên, chĩa vũ khí lạnh trong tay về phía trái tim của Đồng Thanh, không hề có ý định nương tay.
Đối mặt với hai vị danh sư hùng hổ, Đồng Thanh liền kích phát laser xung mạch ngắn trên thanh kiếm dài trong tay, giống như đang bao phủ thanh kiếm đen bằng một tầng ánh sáng xanh băng, phảng phất hơi thở cực kỳ nguy hiểm.
Một thương một kiếm đâm tới vị trí quan trọng trên cơ thể Đồng Thanh.
Trong tình huống nghìn cân treo sợi tóc, chỉ nghe thấy một tiếng nổ vang, Đồng Thanh lập tức biến mất.
Hồ Địch Tư và Mang theo sát phía sau, thúc giục chiến giáp.
Cảnh tượng cao thủ chiến giáp sư đứng đầu chiến đấu cực kỳ hiếm thấy, một hành động đã kíp nổ sân khấu. Đặc biệt là sự thành thạo của Đồng Thanh khi đối mặt với hai chiến giáp danh sư làm vô số sinh mệnh phải chấn động.
Người có thể đứng trên sân khấu này đều là những sinh mệnh cấp thần trên đỉnh kim tự tháp, nhưng sự khủng bố của Đồng Thanh đã vượt qua dự đoán.
Vẻ mặt của tất cả các cao thủ khác đều trở nên nghiêm trọng.
Động tác chiến đấu của Đồng Thanh cực kỳ đơn giản, không hoa lệ mà cực kỳ có tác dụng thực chiến, đối mặt với sự tấn công của cả hai vị danh sư đứng đầu vẫn không chút hoang mang.
Ngày xưa, danh tiếng thiên tài của Đồng Thanh có rất nhiều là vì chiến tích và năng lực thời niên thiếu, cộng thêm cả lời đồn trong nền văn minh Hắc Đồng, người bên ngoài chỉ biết rất ít về thực lực thực chiến của hắn ta.
Bây giờ, cuối cùng mọi người mới được nhìn thấy sự khủng bố của sinh mệnh được gọi là đứng đầu vũ trụ.
Trên người hắn ta, bất cứ một động tác yêu cầu cao độ nào đều như đặt bút thành văn, giống như sẽ không tạo thành bất cứ gánh nặng nào với cơ thể vậy. Chỉ một chi tiết nhỏ này thôi đã làm người ta biết tố chất thân thể của hắn ta đáng sợ cỡ nào rồi.
Hồ Địch Tư càng đánh càng ngạc nhiên, sau khi hắn nổi tiếng từng đối mặt với rất nhiều cao thủ, nhưng hắn chưa từng gặp được sinh mệnh mang đến áp lực lớn như vậy.
Thế tấn công của Đồng Thanh như mưa rền gió giữ áp chế hắn, dù hắn cử động như thế nào cũng đều cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.
Loại cảm giác này không hề tốt một chút nào.
Hơn nữa đây còn là dưới tình huống một đấu hai, nếu một chọi một thì chỉ sợ hắn không kiên trì được bao lâu.
Người có cùng cảm giác với hắn chính là Mang.
Bộ não của sinh mệnh cấp thần cực kỳ phát triển, tốc độ phản ứng đạt tới cực hạn. Thần kinh và bộ não khủng bố này làm năng lực phản ứng của bọn họ trở nên cực nhanh, đây cũng là nguyên nhân chiến giáp sư đỉnh cấp bọn họ có thể chiến thắng người máy chiến tranh.
Bộ não và cơ thể phát triển làm bọn họ khác với những sinh mệnh phổ thông, đã định trước là sẽ có được thực lực mạnh hơn.
Nhưng tốc độ của Đồng Thanh còn nhanh hơn cả bọn họ.
Hắn và Hồ Địch Tư liên thủ với nhau, thế nhưng cũng không tạo thành bất cứ áp lực nào với Đồng Thanh.
Suy nghĩ này khiến cho Mang cảm thấy có chút tê dại da đầu.
Đồng Thanh không hề thu lại khí thế, tạo ra tiếng nổ vang truyền khắp toàn bộ hội trường, kích thích từng tiếng hoan hô tột đỉnh. Trong chớp mắt này, Đồng Thanh như thần kiếm ra khỏi vỏ, chĩa ra mũi nhọn vô cùng sắc bén về phía hai đối thủ.
m thanh cuồng hoan phấn khởi vang vọng toàn bộ hội trường, khuôn mặt của hàng triệu sinh mệnh trên khán phòng đều mang theo sự phấn khởi và điên cuồng, trông giống như những tín đồ thành kính.
“Nên kết thúc rồi.”
Đồng Thanh giơ thanh kiếm trong tay lên, khí thế như nước sôi sôi trào liên tục tăng lên.
Trên sân khấu, Đồng Thanh trở thành trung tâm loá mắt nhất. Ý chí chiến đấu trên người hắn ta như một con sư tử được thoát khỏi lồng sắt, không kiêng nể gì rít gào trên bầu trời hội trường Thiên Tinh.
Khí thế tàn sát bừa bãi này làm mỗi một người xem đều chấn động.
Chỉ những khán giả đang ở hiện trường mới có thể cảm nhận được sự dâng trào trong đó, đặc biệt là người hâm mộ Đồng Thanh chỉ cảm thấy có một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt trong lòng, sôi trào nhiệt huyết và run rẩy cả người.
“Giết.”
Lời nói vang lên, bóng dáng của Đồng Thanh lập tức biến mất, laser xung mạch ngắn bao vây thanh kiếm như muốn xé rách không khí, kéo ra một cái đuôi thật dài trên bầu trời hội trường Thiên Tinh.
Giây phút này, tiếng hoan hô phấn khởi trong hội trường điên cuồng vang lên.