Đồng Thanh vững vàng đáp xuống giữa sân khấu, hắn ta cất thanh kiếm trên tay đi, tháo gỡ phần đầu của chiến giáp để lộ khuôn mặt trước mọi người.
Hai người Hồ Địch Tư và Mang đã được mang đi chữa bệnh. Tuy rằng bọn họ bị thương nặng, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần nằm trong khoang chữa bệnh mấy tiếng thì sẽ nhanh chóng khoẻ lại.
Đối với Đồng Thanh mà nói, thì trận chiến này đã được hạ màn một cách hoàn hảo.
Tiếng hoan hô điên cuồng vẫn tiếp tục vang lên trong hội trường, bởi lẽ trận chiến vừa rồi của Đồng Thanh quá kích thích, khơi dậy nhiệt huyết của tất cả các khán giả.
Không ít sinh mệnh nhìn Đồng Thanh bằng ánh mắt tràn đầy cuồng nhiệt, giống như đang nhìn tín ngưỡng của mình.
Nhóm người Lôi Đình và Hồ Băng Tâm trong hội trường thấy vậy, thì hơi thay đổi sắc mặt.
Bọn họ không hề e sợ thực lực của Đồng Thanh, mà chỉ e sợ các sinh mệnh trong vũ trụ nhìn thấy khí thế vừa rồi thì sẽ càng sùng bái và kính ngưỡng nền văn minh Hắc Đồng hơn bao giờ hết.
Vừa rồi, Đồng Thanh không giống như đang triển lãm thực lực, mà giống như đang thu phục lòng dân hơn.
Nếu để Đồng Thanh trở thành tín ngưỡng của các sinh mệnh trong vũ trụ, thì hậu quả sẽ vô cùng đáng sợ. Tương lai sau này, nếu hắn ta muốn xâm lấn nền văn minh nào, thì đều không phải gánh chịu lực cản quá lớn.
Không những thế, sẽ có vô số cao thủ đỉnh cấp lựa chọn gia nhập vào nền văn minh Hắc Đồng.
“Đến lượt các ngươi.”
Đồng Thanh nở nụ cười phơi phới, nói với mấy người Lôi Đình rồi đi tới vị trí của mình trên sân khấu.
“Vậy để ta.”
Lôi Đình tiến lên phía trước một bước, hắn ta nhìn về phía hai đối thủ của mình và nói: “Các ngươi cũng lên luôn đi.”
Ngay khi những lời này vừa thốt ra, hội trường lại lập tức bùng nổ.
Đồng Thanh là người đầu tiên, Lôi Đình cũng không cam lòng yếu thế.
Tiết mục đặc biệt này càng lúc càng thú vị hơn rồi.
Hai đối thủ của Lôi Đình là Sương Hà và Hepburn đều sa sầm mặt mày. Chiến bại của Hồ Địch Tư và Mang dường như đã khiến cho bọn họ trở nên rất yếu đuối trong mắt mọi người, và đây hiển nhiên là sự sỉ nhục đối với bọn họ.
Cả đám điều khiển chiến giáp bay lên không trung, lập tức bắt đầu trận chiến.
Vô số sinh mệnh đều bị lây nhiễm bởi cảnh tượng này và lại trở nên nhiệt huyết sôi trào. Bây giờ, hội trường thịnh hội Thiên Tinh thật sự giống như một đấu trường La Mã cỡ lớn vậy.
Lôi Đình đang mặc chiến giáp Lôi Thần, cũng là kiệt tác mạnh nhất của nền văn minh Lôi Thần.
Nhóm sinh mệnh chủ đạo trong nền văn minh Lôi Thần là Lôi Thần tộc – một tộc đàn được thừa hưởng gen siêu năng lực qua từng thế hệ, và đây chính là nguyên nhân vì sao nền văn minh Lôi Thần lại hùng mạnh như vậy. Mỗi tộc nhân Lôi Thần tộc vừa sinh ra, là đã có được tốc độ không gì sánh bằng, và một khi bọn họ thức tỉnh siêu năng lực, sẽ lập tức gia nhập vào hàng ngũ chiến giáp sư đỉnh cấp.
Ngoài khả năng điều khiển sấm sét ra, thì tốc độ và năng lực phản ứng nhanh như chớp chính là ưu điểm vượt trội nhất của Lôi Thần tộc.
“Hắn đã mạnh hơn lúc chiến đấu với Ngụy Phù Lạc Vân rồi.” Tại khu vực khách quý đặc cấp, Uý Đế cảm thán.
Lôi Đình trưởng thành còn nhanh hơn tưởng tượng của hắn ta.
Bọn họ từng xem video chiến đấu của Lôi Đình và Ngụy Phù Lạc Vân. Lôi Đình của bây giờ đã chững chạc hơn so với lúc đó, có vài phần bóng dáng của Đan.
“Sinh mệnh có thể tiếp nhận vương triều Lôi Thần, tuyệt đối không phải là sinh mệnh phổ thông.” Vũ Đế gật đầu.
“Lôi Đình vẫn kém hơn Đồng Thanh một chút, Đồng Thanh quá mạnh.” Võ Đế lại nhìn chằm chằm vào Đồng Thanh.
Vừa rồi, Đồng Thanh tự tạo thế cho mình, không hề thể hiện thực lực chân chính, vẫn còn rất thâm sâu khó đoán.
“Thực lực cá nhân mạnh mẽ cũng không có tác dụng gì trong chiến tranh quân đoàn. Hắn mạnh hơn nữa thì sao? Liệu có thể cản đạn phản vật chất được chắc? Cuộc chiến giành quyền bá chủ vũ trụ chính là cuộc chạy đua về sức mạnh quân đoàn, công nghệ vũ khí và bố cục mưu lược.” Uý Đế cười nói.
“Chúng ta phải chú ý tới sinh mệnh hình người Trần Mặc nữa, Đồng Thanh rất chú ý đến hắn, hẳn là không đơn giản đâu.” Ánh mắt của Vũ Đế dừng trên người Trần Mặc.
…
“Đồ Vân lão ca, nếu ngươi đấu với Lôi Đình, thì sẽ thế nào?” Ông bạn già bên cạnh Đồ Vân say sưa thưởng thức trận chiến trên sân khấu.
“Khó mà nói được.”
Đồ Vân khẽ lắc đầu.
Trước khi chưa thật sự ra tay, ông ta không thể nào kết luận thực lực của đối thủ.
Nhưng đánh giá động tác và phong cách chiến đấu của Lôi Đình, cho dù là Đồ Vân đang chính trực tráng niên và cũng nổi danh đã lâu, thì cũng không chắc chắn bản thân sẽ thắng được đối phương.
Lôi Đình thi triển mỗi một chiêu thức luôn đi kèm với âm thanh như sấm sét, thể hiện phong cách chiến đấu thẳng thắn thoải mái, khiến cho vô số chiến giáp sư không khỏi sáng mắt.
Mạnh mẽ, quả quyết, đường đường chính chính, đích thị là phong cách chính thống nhất của nền văn minh Lôi Thần.
Mười lăm phút sau, trận chiến kết thúc.
Lôi Đình lại thể hiện ra thực lực chiến thắng chủ tịch quốc hội nền văn minh Hắc Đồng của mình. Vào khoảnh khắc hắn ta đáp xuống sân khấu, toàn bộ hội trường đều điên cuồng hò reo.
Tiết mục đặc biệt lần này là màn tranh tài xuất sắc nhất bọn họ từng nhìn thấy.
Lôi Đình cất lôi chuỳ đi rồi đứng vững trên sân khấu. Hắn ta nhất quyết không chịu yếu thế trong bữa tiệc thị giác này, ít nhất là sẽ không làm người khác cảm thấy nền văn minh Lôi Thần kém hơn nền văn minh Hắc Đồng.
“Đến lượt các ngươi.”
Lôi Đình đi tới giữa sân khấu rồi liếc mắt nhìn Sương Hà và Hepburn được bác sĩ mang đi chữa trị.
“Để ta.” Sư Minh đứng ra rồi chậm rãi bay lên không trung.
Động cơ chiến giáp xáo trộn không khí, phát ra một âm thanh nặng nề.
Sư Minh quan sát hai đối thủ từ trên cao rồi chỉ hai người, ý gì không cần nói cũng biết.
Lại là một đấu hai ư?
Hội trường lại trầm trồ thêm lần nữa.
Sau khi Đồng Thanh khởi đầu thế trận này, chẳng lẽ cả bảy người trong hội trường đều một đấu hai ư? Dù sao thì không một nền văn minh cấp thần sẽ thừa nhận mình yếu nhược hơn người khác.
Lễ khai mạc thịnh hội Thiên Tinh lần này có vẻ như xuất sắc hơn những lần trước đó rất nhiều.