“Tìm chết.”
Hủ Song và Thường Đức Lợi cũng phát cáu giống như bốn người trước, bọn họ đã từng bị khinh thường như thế này bao giờ chứ?
Hai người ra tay với khí thế cũng không hề yếu nhược, tạo ra hai tiếng nổ vang vọng cùng một lúc trong không khí, sau đó lập tức biến mất tại chỗ và di chuyển về phía mục tiêu chung, chính là Sư Minh.
Đối mặt với hai đối thủ hùng hổ như vậy, Sư Minh không chút sợ hãi, thản nhiên kích hoạt chức năng phóng laser xung mạch ngắn của trường thương trong tay, sau đó chĩa thẳng mũi thương được bao trùm bởi ánh sáng màu xanh lam về phía Hủ Song đang lao tới.
Nhìn thấy động tác thong dong của Sư Minh, Hủ Song và Thường Đức Lợi không khỏi bị kích thích mà đột ngột tăng tốc. Không khí nổ tung như một đoá hoa nở rộ, hai người bọn họ xuất hiện ở hai bên trái phải của Sư Minh, sau đó phóng hai thanh kiếm dài mang theo sóng âm cực nhỏ, tạo thành những gợn sóng trong không khí về phía Sư Minh.
“Tới đúng lúc lắm.”
Sư Minh khẽ hừ một tiếng, miễn cưỡng né tránh những gợn sóng không khí yên lặng rồi bỗng chốc nổ tung.
Trận chiến trên sân khấu cũng sôi nổi không hề thua kém hai ván vừa rồi. Sư Minh vẫn ung dung, bình tĩnh đối mặt với thế tấn công gọng kìm của của Hủ Song và Thường Đức Lợi. Mà xét từ thực lực tổng hợp của mỗi người, Hủ Song và Thường Đức Lợi cũng không hề thua bốn vị danh sư vừa lên sân khấu chút nào.
“Hừ!”
Hủ Song khựng lại giữa không trung rồi khẽ hừ một tiếng, sau đó dần dần trở nên cao lớn hơn, hoá thành hình thái mặt thú thân người với đôi mắt đỏ ngầu.
Hình thái cuồng hoá.
Các đường cong cơ bắp của thân thể trở nên vô cùng hoàn hảo, vằn vện những hoa văn tinh xảo phức tạp.
Thường Đức Lợi cũng không cam lòng yếu thế, bùng nổ cơ bắp trên cơ thể hình người của chính mình, chiến giáp cũng thay đổi theo sự thay đổi này.
Hai người đều sử dụng siêu năng lực của mình.
Đột nhiên, không khí xung quanh Sư Minh bốc hơi nước rồi bùng nổ, khiến cho ông ta phải di chuyển tức thời, rồi xuất hiện trên không trung cách đó vài cây số.
Ngay sau đó, Sư Minh cũng bắt đầu biến đổi.
Cơ thể trở nên khổng lồ, làn da xuất hiện hoa văn có quy tắc.
Trong hình thái đầu sư tử thân người, Sư Minh có thể bộc phát tốc độ và sức mạnh còn khủng bố hơn vừa rồi, hiển nhiên có thể dễ dàng xử lý các đòn tấn công siêu âm của hai đối thủ.
Chiến giáp sư nhìn thấy cảnh tượng này, đều bắt đầu trở nên nghiêm túc.
Siêu năng lực truyền thừa trong nền văn minh Bạch Tinh không thể định hướng và có tính đột biến, nói cách khác, mỗi một vị cao thủ của Bạch Tinh tộc là sự kết hợp giữa các chủng tộc hình người và hình thú, vậy nên đều có siêu năng lực không giống nhau.
Phương thức kết hợp vượt chủng tộc này là điểm đặc thù của Bạch Tinh tộc, vô số nền văn minh đỉnh cấp muốn làm theo để biến đổi và tiến hoá thành chủng tộc cấp thần, đáng tiếc là tất cả đều thất bại.
Đôi mắt Sư Minh tràn đầy ý chí chiến đấu.
Không khí xung quanh cơ thể ông ta phảng phất như đang phát sinh phản ứng, không ngừng tạo thành hơi nước, cũng như phát ra âm thanh vù vù hưng phấn.
Đối mặt với thế tấn công của Hủ Song và Thường Đức Lợi, Sư Minh liền kích hoạt xung mạch ngắn trên trường thương đến mức cao nhất, khiến cho không khí xung quanh trở nên méo mó.
Xoẹt~~
Như tiếng dao cắt qua trang giấy.
Phần ngực của chiến giáp bị xé toạc, lò phản ứng bị phá huỷ và rỉ ra vết máu đáng sợ. Hủ Song kêu rên một tiếng, lập tức cảm thấy hoảng sợ và không biết phải làm sao.
Thua rồi!
Sau khi Hủ Song thối lui, Thường Đức Lợi chỉ có một mình, hắn ta kiên trì chưa đến năm phút rồi bị đánh bại dưới tay Sư Minh.
“Đến lượt các ngươi.” Sư Minh thu hồi trường thương rồi lạnh lùng nói.
Tử Vận tiến lên phía trước một bước. Là một trong hai đại biểu nữ trên sân khấu, sự xuất hiện của cô ta trên sân khấu cũng là một đề tài không hề nhỏ trong hội trường.
Trước đó, Đồng Thanh, Lôi Đình và Sư Minh đã lấy một đánh hai và giành được chiến thắng, vậy nên mọi người rất chờ mong Tử Vận cũng tương tự như vậy.
“Cùng lên đi.” Tử Vận vẫn lạnh nhạt như trước, trên mặt không có một tia cảm xúc dao động nào, giống như đang nói tới một việc nhỏ bé lông gà vỏ tỏi vậy.
Nghe thấy câu nói này, hai đối thủ của cô ta đều sa sầm mặt mày.
Cuối cùng cũng đến lượt bọn họ, mà Tử Vận cũng lấy một địch hai.
Trận chiến nhanh chóng bắt đầu, khác với thế tấn công hung mãnh của ba đại nhân vật trước đó, Tử Vận chiến đấu rất vững vàng, không hề thi triển chiêu thức hoa lệ, nhưng vẫn toả ra sát khí ngùn ngụt.
“Lát nữa, ngươi tốt nhất không nên lấy một địch hai! Đồng Thanh có khả năng muốn bẫy ngươi, cho nên ngươi không cần cậy mạnh.” Thuỷ Linh thấp giọng nhắc nhở Trần Mặc.
“Cảm ơn.” Trần Mặc ngẩng đầu, chăm chú trận chiến của Tử Vận.
Thuỷ Linh cũng không biết Trần Mặc có nghe lời mình nói hay không, nhưng cô ta quyết định không tiếp tục khuyên nhủ nữa. Dù sao thì cô ta cũng không có quyền hạn can thiệp vào chuyện này, hơn nữa còn đã làm những gì phải làm, nhưng suy cho cùng, cô ta tin rằng Trần Mặc sẽ có phán đoán của riêng mình.