“So sánh với ngươi, thì thực lực của cô ta thế nào?” Trần Mặc tò mò hỏi Thuỷ Linh.
“Cô ta rất mạnh, ta không thể nhìn thấu người phụ nữ Tử Vi tộc này được.” Thuỷ Linh trả lời với thái độ không chút giấu giếm.
Dưới ánh nhìn của Thuỷ Linh, Tử Vận đúng là không thể nhìn thấu, luôn luôn tỏ ra lạnh lùng sắt đá, giống như không thể bị lay động bởi bất kỳ biến cố nào, tuy rằng cô ta cũng chưa bao giờ thể hiện mình mạnh mẽ như thế nào, mà chỉ trầm mặc không nói gì.
Trần Mặc gật đầu đồng tình với suy nghĩ của Thuỷ Linh.
Người phụ nữ Tử Vi tộc này phảng phất như một lão tăng xuất gia, không muốn tranh đấu với đời, cũng không quan tâm đến bất kỳ chuyện gì. Nhưng đối với những việc hệ trọng, thì cô ta sẽ tỏ ra cực kỳ sắc bén, ví dụ như trận cãi nhau cực kỳ văn minh với Hồ phu nhân của nền văn minh Bạch Tinh trong bữa tiệc Mộ Thị Thiên Tinh.
Người có thể trở thành nhân vật cấp cao hạch tâm của một nền văn minh cấp thần lâu đời như nền văn minh Tử Vi, tuyệt đối không phải là đèn cạn dầu.
Rất nhanh sau đó, Tử Vận đã dùng tình huống chân thật để xác định suy nghĩ của bọn họ.
Hai vị chiến giáp danh sư rơi tự do từ trên cao, ngã mạnh xuống mặt đất của hội trường.
Trận chiến kết thúc.
Thanh âm trầm trồ, tiếng hét chói tai và tiếng hoan hô vang vọng bầu trời.
“Có vẻ như nền văn minh Tử Vi lại sản sinh ra một mầm non không tệ rồi.”
Bên ngoài hội trường Thiên Tinh, một bóng người mặc áo choàng màu đen dừng chân, ngẩng đầu nhìn lên chương hình phát sóng trực tiếp, đánh giá Tử Vận với đôi mắt màu tím sâu thẳm tràn đầy hứng thú.
Nghe được tiếng hoan hô của những sinh mệnh xung quanh, người mặc áo choàng cười nhạt rồi đi về phía quán rượu ở phía xa.
Tử Vận dừng trên sân khấu rồi chậm rãi quay về vị trí của mình, vẫn luôn duy trì dáng vẻ lạnh nhạt khó có thể nhìn thấu từ đầu đến cuối.
“Để ta.” Minh Thất Vũ tiến lên phía trước một bước.
“Bọn họ xem chúng ta là quả hồng mềm hết à?” Long Thái nói bằng ngữ điệu bực bội.
Trước đó, đại diện của bốn nền văn minh cấp thần đều một mình chiến đấu với hai chiến giáp danh sư cùng một lúc, nếu như lần này bọn họ cũng bại trận, thì danh dự của cả đội ngũ chiến giáp danh sư sẽ rơi xuống đáy cốc.
“Ngươi phụ trách bên cạnh, ta đấu chính diện với hắn.”
“Được.” Lục Lạc bên cạnh Long Thái trầm giọng trả lời.
Thất bại của các vị chiến giáp danh sư trước đó khiến bọn họ cảm thấy rất mất mặt. Thân cũng là chiến giáp danh sư, nếu như bọn họ không kịp thời lấy lại danh tiếng, thì nhất định sẽ bị cười nhạo bởi vô số sinh mệnh trong vũ trụ.
“Vậy bắt đầu đi.”
Long Thái gầm lên một tiếng, mạch máu trên bắp thịt bắt đầu phình đại và quấn quanh cơ thể như những chiếc rễ cây, còn làn da thì toả ra vô số tia nhiệt khí, cơ miệng kéo dài rồi biến thành một cái đầu sói dữ tợn, ánh mắt tràn đầy dục vọng khát máu. Đôi vuốt sắt cố định trên phần cánh tay chiến giáp của hắn cũng loé lên từng tia sáng màu lam mờ nhạt, khiến cho người xem không rét mà run.
“Grừ!”
Long Thái hét to một tiếng, điều khiển chiến giáp lao tới phía trước như một quả tên lửa, tạo thành một vòng sương nước ngay tại chỗ.
“Tới đây.”
Minh Thất Vũ cũng hét to một tiếng, từng tấc da thịt dưới lớp chiến giáp nhanh chóng biến đổi thành màu xám trắng, còn lớp sơn bên ngoài chiến giáp cũng đổi thành sơn màu xám trắng theo sự biến hoá của cơ thể.
Siêu năng lực Minh Thể của Minh Thể tộc cũng cùng loại với siêu năng lực Cuồng Hoá của Ám Sâm Lâm tộc, có thể cải thiện tố chất cơ thể và tốc độ phản ứng một cách đáng kể.
Trên bầu trời, hai người giằng co với nhau.
Lục Lạc ở bên ngoài trận chiến, chỉ quan sát tình hình chứ không hề tham dự.
Lúc này, Minh Thất Vũ rõ ràng đang chiếm ưu thế, nhưng Long Thái cũng không bị đánh bại ngay lập tức. Vì thế, Lục Lạc cần tìm một cơ hội thích hợp quấy nhiễu đến tiết tấu của Minh Thất Vũ từ bên sườn.
Từng đoạn âm thanh ken két quanh quẩn trong hội trường, Lục Lạc vẫn đang bay qua lại ở xung quanh, sau đó đột nhiên khựng lại một chút. Vào khoảnh khắc tiếp theo, không khí xung quanh vị trí độ bất chợt nổ tung, chiến giáp sư màu xanh lá lập tức biến mất vào hư vô.
Khi Lục Lạc xuất hiện trở lại, thì hắn đã ở phía sau lưng của Minh Thất Vũ, dùng một thanh kiếm ngắn để đâm về phía giữa lưng của Minh Thất Vũ.
Biến cố thình lình này hiển nhiên đã gián đoạn nhịp điệu chiến đấu của Minh Thất Vũ.
Vào giây phút này, Minh Thất Vũ đã hoàn toàn biến sắc.
Xoẹt…
Minh Thất Vũ quay đầu, lập tức dùng kiếm chém đứt cánh tay bao gồm cả chiến giáp của Lục Lạc. Hắn nhìn thấy vết chém vô cùng bằng phẳng, nghe thấy âm thanh kim loại bị xé rách cực kỳ chói tai, nhưng chưa kịp vui mừng thì đã cảm thấy lồng ngực đau nhói.
Móng vuốt của Long Thái đã đâm vào lồng ngực Minh Thất Vũ từ sau lưng rồi xuyên thẳng tới phía trước.
Chất lỏng màu xám trắng rơi xuống trên đầu móng vuốt, đó là máu của Minh Thất Vũ.
Thua rồi.
Minh Thất Vũ rơi xuống từ trên không trung.
Bác sĩ đang chờ đợi ở bên ngoài lập tức xuất hiện cùng với khoang y tế, đưa Minh Thất Vũ và Lục Lạc đang bị thương vào trong khoang y tế.
Đại diện của nền văn minh cấp thần đã thua.
Lần này, tiếng hoan hô reo hò không ngớt vang vọng khắp hội trường, như thể mọi người ở đây đang tham gia lễ hội cuồng hoan và kích động. Sau năm trận đấu, nền văn minh Minh Thể đã trở thành nền văn minh cấp thần thua trận đầu tiên trước mặt bao nhiêu sinh mệnh trong vũ trụ.
—---
P/s: Mấy bữa nay thất tình nên hơi suy, ra chương chậm mng thông cảm :(