“Đến lượt các ngươi.” Long Thái quay về phía sân khấu, lạnh lùng nói.
Thuỷ Linh tiến lên phía trước một bước, nhìn hai đối thủ của mình là Hoả Phạt và Ô Mộc Nhị.
Hoả Phạt có mái tóc đỏ lửa, lỗ mũi đeo khuyên và đôi mắt to như chuông đồng. Còn Ô Mộc Nhị lại có làn da khô khốc như da rắn, nhăn nheo như cây khô, trông giống như xác ướp đã ngủ say nghìn năm, hơn nữa còn mặc một bộ quần áo màu nâu trên người.
“Hai người các ngươi, ai lên trước?” Thuỷ Linh mở miệng.
Hoả Phạt và Ô Mộc Nhị đang định cùng lên sân khấu, thì không khỏi có chút sửng sốt, suýt nữa nghi ngờ liệu bản thân có nghe nhầm rồi không.
Thuỷ Linh không bảo bọn họ cùng tiến lên sao?
Ngay sau khi Thuỷ Linh vừa dứt lời, mọi người trong toàn bộ hội trường bắt đầu bàn tán xôn xao, sau đó la ó khó chịu.
Ngoại trừ nền văn minh Ám Sâm Lâm không có mặt ở đây, thì đại diện của năm nền văn minh cấp thần khác đều lựa chọn lấy một địch hai. Ngay cả Minh Thất Vũ không có đủ thực lực, nhưng vẫn căng da đầu làm theo lệ này.
Tuy nhiên, Thuỷ Linh lại lựa chọn một chọi một.
Điều này làm vô số khán giả thất vọng.
Thuỷ Linh làm ngơ trước những lời bàn tán và tiếng la ó của khán giả, cô ta nhìn thẳng vào Hoả Phạt và Ô Mộc Nhị, kiên nhẫn chờ đợi sự lựa chọn của hai chiến giáp danh sư này.
Thân là người kế thừa của nền văn minh Vô Tẫn Hải, Thuỷ Linh chưa bao giờ hành sự theo sắc mặt của người khác, chỉ kiên trì làm những chuyện mà bản thân cho là đúng đắn. Cho dù người khác làm thế nào, nổi bật ra làm sao, thì cũng đều không liên quan gì đến cô.
“Vậy ta lên trước.” Hoả Phạt vốn nổi tiếng nóng nảy, là người đầu tiên đứng ra.
Hai người bay lên không trung của hội trường, bùng nổ chiến ý mãnh liệt.
…
Hai trận chiến của hai chiến giáp danh sư đối đấu với Thuỷ Linh cũng không có nhiều hồi hộp. Mặc dù Hoả Phạt và Ô Mộc Nhị đều là cao thủ thành danh đã lâu, nhưng khi đối mặt với năng lực tiên tri trong chiến đấu của Thuỷ Linh, thì bọn họ không có bất cứ sức phản kháng nào, dễ dàng chấp nhận thua cuộc trong vòng chưa đầy mười phút.
Lúc này chỉ còn lại một nhóm cuối cùng, Trần Mặc đối đầu với Lư Hoa và Galahad.
Minh Thất Vũ thất bại, Thuỷ Linh lựa chọn một chọi một, thế nên khán giả không ôm hy vọng quá lớn với Trần Mặc – một kẻ vừa mới có chút danh tiếng ở Mộ Thị Thiên Tinh.
Dù sao thì sự xuất hiện của Trần Mặc quá đột ngột, nhận thức của khán giả phổ thông đối với hắn chỉ giới hạn trong hai sự kiện lớn ở rừng bia Thiên Tinh, cũng như danh phận tội phạm bị truy nã của nền văn minh Tử Vi.
Ngoại trừ đám người Đồ Vân từng nhìn thấy Trần Mặc từng ra tay ở thiên hà Thạch Cam, thì không một sinh mệnh nào từng nhìn thấy thực lực chân chính của hắn.
Tuy nhiên, các khán giả đều biết hộ vệ của Trần Mặc đã từng đánh bại chiến giáp danh sư, vậy nên người nào người nấy cũng thắc mắc liệu hắn có thực lực gì mà có thể ngồi vào vị trí của khán đài trung tâm.
Dưới sự chú ý của hàng trăm triệu con mắt, Trần Mặc tiến lên phía trước một bước.
Hắn phát hiện ra ánh mắt tràn đầy hứng thú của Đồng Thanh, cũng như vẻ mặt có chút chờ mong của Lôi Đình. Ngoại trừ Thuỷ Linh hiện đang nhíu mày, thì những người khác đều tỏ vẻ thản nhiên chờ xem hắn sẽ làm thế nào.
Trần Mặc nhìn trực diện với Đồng Thanh rồi quay đầu lại nhìn về phía Lư Hoa và Galahad, tiếp đó, hắn khẽ ngoắc ngón tay với hai người.
“Các ngươi cùng lên đi.”
…
Lời nói của Trần Mặc làm cho toàn bộ hội trường xôn xao.
“Người này sẽ không cho rằng bản thân gây ra chút động tĩnh ở rừng bia Thiên Tinh, là trở thành người đứng đầu vũ trụ rồi chứ?”
“Ta thấy hắn nhìn mấy vị trước lấy một địch hai quá nhẹ nhàng, thế nên cho rằng chính mình cùng có thể làm được thì đúng hơn.”
“Ngồi trên khán đài trung tâm, là tưởng rằng mình giỏi lắm à?”
“Hắn bay quá cao rồi.”
“…”
Trên khán đài, từng đợt âm thanh trào phúng vang lên.
Lựa chọn này của Trần Mặc nằm ngoài dự đoán của bọn họ.
Sau khi Minh Thất Vũ của nền văn minh Minh Thể thua, Thuỷ Linh đã lựa chọn một chọi một. Bọn họ vốn tưởng rằng Trần Mặc sẽ lựa chọn một chọi một giống như Thuỷ Linh. Bởi vì Thuỷ Linh một chọi một, bọn họ cho rằng ngay cả nền văn minh cấp thần cũng như thế, hơn nữa quy tắc ban đầu chính là một chọi một, Trần Mặc một chọi một cũng không có gì mất mặt.
Nhưng hắn vẫn lựa chọn lấy một địch hai.
Đồng Thanh cảm thấy hơi ngạc nhiên rồi nhìn Trần Mặc với ánh mắt đầy sâu xa.
Những sinh mệnh khác đều nhìn cảnh tượng này với vẻ hứng thú, tiếp đó lại cảm thấy khá là chờ mong.
“Quá xúc động rồi.” Đồ Vân nhíu mày rồi thở dài.
Dưới cái nhìn của ông ta, lựa chọn này của Trần Mặc không phải là một sự lựa chọn sáng suốt.
Đồ Vân từng nhìn thấy Trần Mặc ra tay, có thể xác định hắn đúng là chiến giáp sư đỉnh cấp, nhưng vẫn không đủ để có thể một mình chiến đấu với hai chiến giáp danh sư. Nếu thất bại ở đây, Trần Mặc sẽ phải đối mặt với áp lực cực kỳ to lớn, thậm chí còn có thể sẽ bị huỷ hoại triệt để.
Trận chiến lấy một địch hai với các chiến giáp sư đỉnh cấp, thậm chí còn là chiến giáp sư nổi danh một phương thực sự khó khăn vượt quá tưởng tượng, chỉ những cao thủ cực kỳ tự tin vào thực lực của mình như nhóm người Đồng Thanh thì mới dám đưa ra loại lựa chọn này.