Lư Hoa và Galahad liếc nhau rồi tiến lên một bước.
Sau khi quan sát những trận đấu vừa rồi, bọn họ đã chuẩn bị tâm lý, thế nên không còn tức giận như vậy nữa. Tuy nhiên, để có thể giải tỏa sự bất mãn trong lòng, bọn họ đương nhiên phải khiến cho Trần Mặc bại trận một cách thảm hại.
Trần Mặc không phải là người sáu nền văn minh cấp thần, mà dường như cũng không được chống lưng bởi bất kỳ thế lực cường đại nào. Vì lẽ đó, bọn họ cũng không sợ đắc tội với hắn, chỉ cần gia nhập vào sáu nền văn minh cấp thần khác là được.
“Hay là chúng ta làm một trận bóng đá trên không nhỉ?” Lư Hoa lạnh lùng cười và nói.
“Ý tưởng này không tệ.” Galahad thè ra chiếc lưỡi xà, khẽ liếm môi rồi nở một nụ cười tàn nhẫn: “Để hắn nếm trải đòn roi từ xã hội vũ trụ đi.”
“Hì hì hì…” Lư Hoa phát ra tiếng cười nham hiểm.
Galahad đột nhiên hơi hơi cong người, thân thể nhanh chóng co rút, hoa văn mãng xà chậm rãi xuất hiện rồi lan tràn khắp toàn bộ làn da, ngay cả đồng tử trong đôi mắt biến thành hình thoi như mắt rắn, toát lên thần thái tàn nhẫn.
Đôi mắt của Lư Hoa cũng bắt đầu biến đổi, hiện lên một hình chữ thập màu máu trong con ngươi với chính giữa là một điểm đen cực kỳ quỷ dị, mang đến cho người ta cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
[Thân rắn.]
[Mắt chữ thập.]
Hai người cùng ra tay, tràn đầy ý chí chiến đấu.
Galahd sở hữu thể thuật vượt quá sức tưởng tượng, có thể vận dụng thân thể mềm mại không xương như rong biển để né tránh các đòn tấn công trong cận chiến, mang đến cho người ta cảm giác nguy hiểm tột độ.
Còn Lư Hoa lại có phong cách chiến đấu thong dong bình thản, tiến lùi có độ, đôi mắt ẩn chứa hình chữ thập màu máu của hắn phảng phất như có thể nhìn thấu tất cả động tác tấn công.
Hai người đồng loạt ra tay, khiến cho hội trường lên cao trào ngay lập tức.
…
“Thần Hậu, Thần Vương sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Khổ Nghiêu lo lắng hỏi.
Hắn ta từng chiến đấu với chiến giáp danh sư, biết rõ thực lực của Vạn An tuyệt đối không yếu. Nhưng lúc đó, đối phương lại có chút khinh địch, mà hắn ta phát huy vượt xa ngày thường, thế nên mới xuất hiện cảnh tượng hắn ta đánh bại đối phương một cách dễ dàng.
Tuy nhiên, Khổ Nghiêu hắn ta không thể đánh giá được sức chiến đấu tổng hợp của hai chiến giáp danh sư này, chỉ biết quan sát Trần Mặc trên sân khấu rồi âm thầm toát mồ hôi.
“Ta không biết, nhưng hắn ắt hẳn đã hiểu rõ.” Tiểu Ngư lắc đầu, lo lắng nói.
Đối mặt với hai chiến giáp danh sư đỉnh cấp, mặc dù cô ấy tin tưởng Trần Mặc, nhưng cũng không yên tâm.
“Anh Mặc sẽ không sao đâu.” Mặc Nữ thờ ơ nói.
“Jingger, hắn có thể ứng phó được đúng không?”
Triệu Mẫn hỏi Jingger ngồi bên cạnh.
Trên Trái Đất, Trần Mặc vẫn luôn huấn luyện chiến đấu với Jingger, vậy nên Jingger chắc chắn là người biết rõ sức chiến đấu của Trần Mặc hơn ai hết.
Trần Mặc quả thực là một người nghiên cứu, nhưng hắn ta cũng có sự cuồng nhiệt thầm kín với chiến đấu.
Khi ở Trái Đất, Trần Mặc cũng không phải là người yếu ớt. Đến lúc bị bắt tới thành phố Nguyên Điểm, hắn ta ngày đêm luyện tập để trốn thoát. Tiếp đó lại tới tiểu vũ trụ, hắn gặp được nhóm người Jingger, cuối cùng là sau sự kiện ở thiên hà Thạch Cam, hắn bắt đầu duy trì thói quen huấn luyện với Jingger trong thời gian rảnh rỗi.
Sau khoảng thời gian dài như vậy, mặc dù Trần Mặc không hay thể hiện thực lực của mình ở trước mặt mọi người, nhưng hắn ta tuyệt đối không yếu.
Chỉ là Triệu Mẫn vẫn không biết hắn có thể đối phó với hai chiến giáp danh sư hay không.
“Trước đây, hắn ta không thể ứng phó, nhưng bây giờ, thì hắn ta có nhiều khả năng lật ngược tình thế.” Jingger lạnh lùng nói.
“Vì sao vậy?”
“Cơ thể của hắn đã thay đổi.” Jingger nói.
Nhóm người Tiểu Ngư không nói chuyện Trần Mặc tiến hành thí nghiệm “sinh mệnh lượng tử” với Jingger, thế nhưng Jingger có thể tự phát hiện ra điều này, khiến cho Triệu Mẫn cảm thấy thật sự ngạc nhiên.
Trần Mặc và Mặc Nữ chưa từng nói với bọn họ sinh mệnh lượng tử có điểm gì đặc biệt. Nhưng bọn họ đã từng thưởng lãm năng lực xuyên qua không gian mấy chục tỷ năm ánh sáng của Mặc Nữ, hiển nhiên có thể nhận ra sinh mệnh lượng tử là một sự tồn tại rất đáng sợ. Vì lẽ đó, bọn họ có thể suy đoán rằng Trần Mặc đã thoát khỏi phạm trù sinh mệnh bình thường từ lâu rồi.
…
“Ngay vừa mới bắt đầu, Galahad và Lư Hoa đã thi triển toàn bộ năng lực, căn bản không hề nương tay, rất thú vị.”
“Ngươi nói xem, ai sẽ là người chiến thắng?”
“Câu hỏi này không phải là vô nghĩa à? Galahad và Lư Hoa là chiến giáp danh sư nổi tiếng đã lâu, còn Trần Mặc chỉ là một thằng nhóc vô danh mà thôi?”
Trong quán rượu, ba sinh mệnh đang vừa uống rượu và chú ý tới tình hình trong hội trường.
Không chỉ bọn hắn, mà toàn bộ sinh mệnh ở đây sôi trào nhiệt huyết trước hình chiếu ba chiều của trận chiến, thậm chí còn mở tỷ lệ chấp để đặt cược, phảng phất như đây chính là một giải đấu bóng đá trên không quy mô vũ trụ.
Nghe ba sinh mệnh nói chuyện, người đàn ông mặc áo choàng màu đen ở bên cạnh không khỏi cười khẽ.
“Ngươi cười gì đó? Chẳng lẽ ngươi cho rằng thằng nhóc đó có thể chiến thắng à?” Một sinh mệnh có làn da đỏ lửa cảm thấy khó chịu, nhìn người đàn ông mặc áo choàng với ánh mắt tức giận.
Hai người bạn bên cạnh đều nhìn người đàn ông mặc áo choàng với ánh mắt khiêu khích.
“Ngươi bịt kín mặt mũi như vậy, chẳng lẽ là không có đủ tư cách gặp người à?” Một sinh mệnh khác lên tiếng cà khịa: “Nếu cho rằng thằng nhóc đó có thể thắng được, thì ngươi có dám đánh được không?”
“Đánh cược cái gì?” Người đàn ông mặc áo choàng ngẩng đầu lên, đối mặt với ba sinh mệnh này rồi mỉm cười.
Sau khi nhìn thấy rõ vẻ ngoài của người đàn ông mặc áo choàng, ba sinh mệnh kia lập tức cứng đờ, chậm rãi biểu lộ hoảng sợ, thậm chí cũng đang run rẩy tay chân.
Bọn họ nhận ra khuôn mặt này.