Vụt vụt vụt...
Hàng chục hộ vệ của nền văn minh Bạch Tinh bay đến chỗ Sư Minh. Các Thần Vệ thấy thế cũng nhao nhao rời ra khỏi đội ngũ và đi tới bên cạnh Jingger, đứng vây quanh bảo vệ hắn ta ở trung tâm.
Khi những hộ vệ của nền văn minh Bạch Tinh hộ tống Sư Minh đã hôn mê bay lên, thì hiện trường trở nên tĩnh mịch chết chóc, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Trần Mặc.
"Sư thúc không sao chứ?" Hồ Băng Tâm bước lên phía trước, nghiêm nghị nhìn Sư Minh bê bết máu.
"Phu nhân, trái tim của đại nhân Sư Minh đã bị đâm thủng, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, có thể hồi phục rất nhanh." Một gã thuộc hạ mang máy móc chữa bệnh đến đây, bắt đầu trị liệu cho Sư Minh.
Nghe tin Sư Minh không sao, Hồ Băng Tâm thở phào nhẹ nhõm rồi ngẩng đầu nhìn về phía Trần Mặc.
Hiện giờ, mùi thuốc súng bắt đầu trở nên nồng nặc.
Tình hình chiến đấu vừa rồi kịch liệt vượt quá tưởng tượng, ngay cả người mạnh nhất của nền văn minh Bạch Tinh cứ vậy mà thua.
Sau khi đánh bại tam đại nền văn minh thần cấp, bao gồm Tử Vi, Lôi Thần và Bạch Tinh, thế lực của Trần Mặc quả thực đã thành danh chỉ sau một trận chiến.
Thuộc hạ dưới trướng Trần Mặc có thực lực cường đại như vậy sao?
Bảo sao hắn ta lại dám đồng ý đánh cược với ba nền văn minh thần cấp, hóa ra không phải muốn xuống nước, mà là vì có sự tự tin của kẻ mạnh.
Đám đông sinh mệnh vây xem không còn dám chê cười nữa.
Nếu như bọn họ ở trong vị trí của Trần Mặc, thì thậm chí còn không có tư cách đối diện với người khác.
Sau khi giành được hai chiến thắng liên tiếp, sự lo lắng về chiến bại lúc mới đầu đã bị quét sạch, toàn bộ đội ngũ Thần Vệ vô cùng vui mừng, dâng trào sĩ khí trước nay chưa từng có.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói nhàn nhạt vang lên ở kênh liên lạc công cộng: "Thật không ngờ rằng các ngươi có thể đi đến bước này."
Đồng Thanh bước lên phía trước, lập tức lan tỏa khí tràng bức người, khiến cho đội ngũ nền văn minh Hắc Đồng cũng nổi sóng.
Mỗi một gã hộ vệ của nền văn minh Hắc Đồng đều chấn động tinh thần, dùng ánh mắt sùng bái nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Đồng Thanh.
Những sinh mệnh vây xem khác cũng phảng phất như có thêm một cây gậy Định Hải Thần Châm trong lòng, liền kích động đến mức không ngừng hò hét.
Trần Mặc cũng không hề nao núng và chậm rãi bước về phía trước, đứng đối diện với Đồng Thanh.
Bầu không khí tại hiện trường giống như bị đóng băng, trở nên nặng nề tới cực điểm, khiến cho đám đông sinh mệnh vây xem đều phải hít sâu một hơi, không dám buông lỏng.
Đồng Thanh ở bên trong chiến giáp màu đen với hoa văn con ngươi có chút quỷ dị, hắn ta đứng trong không trung, tản mát ra khí tức bức người khắp toàn thân, phảng phất như muốn cả thiên địa phải xoay quanh chính mình.
Hiện tại, hắn là một trong những cường giả xứng danh nhất của vũ trụ, hơn nữa còn là thần tượng tối cao của mà vô số sinh mệnh.
Đồng Thanh và Trần Mặc bình tĩnh nhìn nhau, nhưng lại giống như không đặt Trần Mặc vào mắt.
"Nếu như ngươi thoải mái nhận thua, thì có lẽ sẽ có lợi hơn đấy." Đồng Thanh thản nhiên mở miệng, ngữ điệu của hắn còn mang theo một chút mùi vị ra lệnh.
"Ngươi quả thực rất thích đề cao chính mình." Trần Mặc lạnh lùng đáp lại.
Cả hai bên đều đang liều mạnh giành lấy ưu thế, Trần Mặc không thể để Đồng Thanh chiếm thế thượng phong dưới ánh mắt của toàn thể vũ trụ này. Như Triệu Mẫn đã nói, vào lúc cần thiết, hắn cũng nhất định phải tranh giành cho đến khi chỉ còn một hơi thở.
Phù!
Đám đông sinh mệnh vây xem nghe được đoạn đối thoại bình thản đến cực điểm trong kênh liên lạc công cộng, liền không nhịn được mà hít vào một ngụm khí lạnh.
"Hắn ta khinh thường Đồng Thanh sao?"
"Hắn ta bị điên rồi phải không?"
“Vì thể diện mà tự chuốc lấy cực khổ, đúng là kẻ cuồng vọng đến cực điểm.”
"Loại người không biết trời cao đất dày này mà cũng xứng làm đối thủ của Đồng Thanh sao? Nực cười."
"…”
Một số sinh mệnh mở miệng gào thét, vô cùng tức giận bất bình.
"Đáng chết."
Mặc dù Trần Mặc vẫn im lặng trước những tiếng mắng chửi, nhưng đội ngũ Thần Vệ lại không nhịn được.
Lúc này, Khổ Nghiêu bắn một phát súng lên trời, khiến cho tất cả sinh mệnh vây xem đều thay đổi sắc mặt.
Bùm!
Bom phản vật chất nổ tung trong không trung, tạo ra một quả cầu ánh sáng soi rọi toàn bộ rừng bia Thiên Tinh. Ngay sau đó, một làn sóng không khí khổng lồ cuồn cuộn tràn xuống phía dưới, dấy lên một trận cuồng phong bên trong rừng bia Thiên Tinh.
Vào giờ khắc này, tất cả cảnh sát của Cơ quan An ninh Hành tinh đều vô cùng lo lắng.
"Dừng tay." Cái Lạc hét lên, nhìn về phía Khổ Nghiêu: "Các ngươi có ý gì? Chúng ta đã đồng ý không sử dụng đạn phản vật chất kia mà?"
Khổ Nghiêu không để ý tới Cái Lạc, chỉ quét mắt qua đám đông sinh mệnh vây xem rồi hừ lạnh một tiếng. Tất cả Thần Vệ cũng chĩa họng súng phản vật chất vào những kẻ đó.
"Có bản lĩnh thì ra ngoài đánh nhau, chứ đừng tụm năm tụm ba sủa bậy sủa bạ! Ta đây không ngại bắn hạ những kẻ phát ra những lời nói rẻ tiền như vậy đâu! Thần Vương có thể tốt tính mà ngoảnh mặt làm ngơ, còn bọn ta thì không, bọn ta nhất quyết giết chết những kẻ sỉ nhục ngài ấy."
Tuy rằng hắn ta còn chưa khôi phục hoàn toàn sau chấn thương, nhưng vẫn có thể cất giọng ngập tràn khí thế.
"Giết." Tất cả Thần Vệ đồng loạt hét lớn.