Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật (Dịch Full)

Chương 335 - Chương 1823: Niềm Hi Vọng Của Minh Đồ

jc9c4w6w 1223 chữ

Cuộc đối đầu thầm lặng tràn đầy đáng sợ và khủng hoảng.

Vì lý do nào đó, những sinh mệnh vây xem đều lặng lẽ nuốt nước bọt và trở nên lo lắng hơn bao giờ

hết.

Đồng Thanh đứng ở trên cao, cúi đầu nhìn Trần Mặc và nói: “Ngươi căn bản không thể chiến thắng được ta, liền nhận thua đi”

“Khống chế trọng lực và lực từ, sau đó sử dụng trường lực để khống chế phân tử kim loại, đây chính là thủ đoạn át chủ bài của ngươi” Trần Mặc vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng, hắn dường như đang nói về chuyện không liên quan đến mình: “Ta thấy được nỗi sợ hãi của ngươi”

Đồng Thanh hơi chấn động, nhưng nhanh chóng khôi phục bình thường.

“Thật sao?” Đồng Thanh cười nói: “Ngươi quả nhiên rất đặc biệt, nhưng ngươi vẫn còn quá yếu, thậm chí còn không có cách khống chế hoàn toàn ngay cả sức mạnh của chính mình, thật là lãng phí một cơ thể cường đại.

Từng gợn sóng dao động bắt đầu lan tràn trong không trung, một cỗ trường lực vô hình xuất hiện trên người Đồng Thanh và tạo thành một lá chắn xung quanh hắn ta. Mặt đất bắt đầu rung chuyển, vô số hòn đá trở nên vỡ nát rồi bay lên theo đường cảm ứng từ theo quy luật.

Tất cả các tấm đồ bia bên trên rừng bia Thiên Tinh cũng chậm rãi hoá thành bột mịn, toàn bộ các hạt kim loại dâng trào và trở thành các dải dây đai đan xen lẫn nhau trong bầu khí quyển, tạo nên một khung cảnh tận thế giữa đống đổ nát.

Ken két!

Các dải kim loại vỡ nát giống như những con rắn nước bằng sắt thép ngưng tụ ở bên cạnh Trần Mặc, cứ thế mà trói chặt bước chân của hắn ta, sau đó chậm rãi lan tràn lên trên theo thân thể hắn. “Di thư Thiên Tinh vốn thuộc về nền văn minh vũ trụ. Ngươi hãy nhận thua đi, điều này có lợi cho tất cả các bên” Đồng Thanh xoè năm ngón tay, từng vách tường sắt thép lập tức ngưng tụ ở bốn phía của Trần Mặc, như thể đã ở trên mặt đất ngay từ đầu.

Trần Mặc vẫn không có động tĩnh gì.

“Vậy thì đừng trách ta” Đồng Thanh nắm chặt lòng bàn tay.

Lúc này, các bức tường kim loại vây quanh Trần Mặc lập tức dính chặt vào nhau, trói chặt Trần Mặc ở chính giữa. Bên cạnh đó, các hạt kim loại không ngừng xuất hiện và tập trung xung quanh Trần

Bầu không khí tang thương bi tráng dâng trào.

Một ngọn núi kim loại có hình dạng kim tự tháp dần dần thành hình, các tấm đồ bia ở xung quanh Trần Mặc đều bị vỡ vụn, các hạt kim loại hòa vào ngọn núi kim loại và tiếp tục chồng chất lên nhau, tạo ra từng đợt cuồng phong gào thét lan tràn khắp chiến trường.

Mười mét!

Hai mươi mét!

Năm mươi mét!

Một trăm mét!

Năm trăm mét!

Ngọn núi kim loại màu đen có chiều cao năm trăm mét sừng sững trước mắt tất cả sinh mệnh vây xem, toàn bộ đất đai xung quanh bị hút cạn các loại hạt căn bản và bị phong hóa thành cát. Khói

bụi khuấy tung bầu trời, vành đai kim loại bồng bềnh trôi nổi theo từng chuyển động của Đồng

Lúc này, Đồng Thanh đang ở bên trong một không gian bị biến dạng bởi một trường lực, cứ thế lửng giữa không trung, lặng lẽ ngắm nhìn ngọn núi kim loại trước mắt.

Những sinh mệnh khác đều không khỏi kinh hãi khi nhìn cảnh tượng này.

Không cần đến khoa học kỹ thuật, chỉ vận dụng năng lực đặc thù, nhưng vẫn có thể tạo ra sự hủy diệt khủng khiếp đến mức khiến kẻ nào kẻ nấy đều không rét mà run?

Bọn họ chưa bao giờ nghĩ rằng một trận chiến khốc liệt và thú vị như vậy lại có thể được tạo ra mà không cần đến chiến giáp và chiến hạm.

Kết thúc rồi sao?

Hiển nhiên là không, Tử Đế vẫn còn đang lơ lửng giữa không trung, lặng lẽ quan sát chiến trường. Nhưng vào lúc này, Đồng Thanh đột nhiên thay đổi sắc mặt.

Một cỗ lực lượng vô hình khuấy động, khiến cho trường lực của hắn ta có chút hỗn loạn.

Ngay dưới cái nhìn chăm chú của hắn ta, tầng ngoài cùng của ngọn núi kim loại bắt đầu xuất hiện hiện tượng kỳ quái.

Các hạt kim loại giống như những lớp giấy mỏng manh lướt qua ngọn lửa, cứ thế hóa thành tro bay và biến mất vào hư vô, thậm chí còn không có giải phóng năng lượng trong quá trình biến mất. Xì xì xì!

Tòa kim tự tháp trấn áp Trần Mặc cũng đang thu nhỏ với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Cảnh tượng này giống như một chậu nước lạnh dội lên đầu những sinh mệnh vốn định đang muốn ăn mừng chiến thắng của Đồng Thanh.

Đây có còn là sinh mệnh không?

Điều này hoàn toàn đã vượt ra ngoài phạm vi hiểu biết của bọn họ về sinh mệnh rồi!

Đồng Thanh cảm thấy được một cỗ áp lực rõ ràng, đồng thời có cảm giác hít thở không thông.

Xì!

Những hạt kim loại cuối cùng rốt cuộc cũng biến mất, tựa như bọt biển đột nhiên vỡ tan tành, để lộ hình dáng của Trần Mặc.

Rừng bia Thiên Tinh vốn đã hóa thành thế giới màu xám trắng, nhưng bây giờ lại le lói một chút ánh sáng chết chóc vô cùng chói mắt, đó tựa như là trung tâm của đất trời.

Giờ khắc này, Đồng Thanh thậm chí còn bắt đầu xuất hiện một cảm giác bất lực, một loại cảm giác xuất phát từ đáy lòng và không có cách nào xóa nhòa.

Bên cạnh đó, các sinh mệnh vây xem bên ngoài đều thể hiện sự kinh hãi trong ánh mắt, những kẻ nhát gan đều không khỏi run rẩy khi nhìn thấy bóng dáng này. Bọn họ có lẽ sẽ khắc sâu nó vào tâm trí cho đến khi về già.

Đột nhiên, một trận cuồng phong quét qua chiến trường.

Đất cát trên mặt đất tập hợp ở một chỗ, ngưng tụ thành một cột đá khổng lồ cao tới trăm mét ngưng tụ trước mặt Trần Mặc.

Trần Mặc bước lên phía trước, dùng hai tay cầm lấy cột đá đang nắm lấy một cây gậy gỗ nhẹ tênh, cứ thế mà vung nó về phía Đồng Thanh ở giữa không trung.

Cột đá tựa như trụ thành, đột phá tốc độ âm thanh, tạo nên từng tiếng ầm ầm truyền khắp không trung.

Vụt!

Trời đất như đang rung chuyển.

Cột đá đánh vào phần hông vốn đang được che chở bởi kim loại của Đồng Thanh, phát ra âm thanh

va chạm khủng bố đến mức có thể giết chết sinh mệnh bình thường.

Chương 1823: Niềm hi vọng của Minh Đồ
Bình Luận (0)
Comment