“Một lời đồn rằng Tác Lệ là một kẻ vô năng, không xứng đáng làm thủ lĩnh đã và đang lan truyền trong dân chúng, hơn nữa còn lọt vào tai các nhân vật cấp cao của liên minh Tác Luân. Câu Tuyền đọc tin tức tình báo với sắc mặt kỳ lạ.
“Còn có thể chơi đùa như vậy sao?” Hồ Băng Tâm để lộ một tia kinh ngạc trong ánh mắt.
“Thắng bại trên chiến trường cũng chưa chắc xuất phát từ chiến trường, mà là ở phía hậu phương” Câu Tuyên âm thầm tán thành.
Cô ta đã từng đánh mất Lỗ Trùng vào tay nền văn minh Tử Vi, lại bị kháng cự kịch liệt bởi Vương Hải, sau đó phải chỉ huy chiến bộ dưới trướng mình du hành một nửa vũ trụ rồi mới có thể quay trở lại nền văn minh Bạch Tinh. Trong khoảng thời gian ấy, cô ta đã trưởng thành hơn rất nhiều so với trước đó, cũng như có được sự hiểu biết càng sâu sắc về chiến tranh, dễ dàng nhận ra được một trong những nguyên nhân dẫn đến những thất bại liên tiếp này chính là do không có sự hỗ trợ từ
Tin đồn “Tác Lệ bất tài” lan truyền bên trong tinh vực Tác Luân, rồi mới đến tai các lãnh đạo cấp cao của Liên minh Tác Luân, hiển nhiên là có bài có bản.
Tác Lệ là con trai của nhà vua Tác Luân, hắn trong tin đồn chính là một kẻ dựa vào cha mình để lên nắm quyền, trông có vẻ mạnh mẽ nhưng thực chất lại bất tài.
Trước kia liên minh Tác Luân không có trận đánh lớn nào, cho nên hắn ta có thể lừa dối trót lọt, nhưng bây giờ liên minh Tác Luân đã gặp phải đối thủ mạnh mẽ là tập đoàn Kiến Hành Quân, hắn ta lại trở nên yếu thế.
Lúc đầu, mọi người đều cho rằng lời đồn này là thủ đoạn của Kiến Hành Quân để phá vỡ sự đoàn kết giữa nội bộ chính quyền của liên minh Tác Luân, tuy nhiên, sau những thất bại liên tiếp ở tiền tuyến, bọn họ liền bắt đầu thay đổi suy nghĩ, bắt đầu tin rằng Tác Lệ đích thị là một kẻ kém cỏi.
Vì lẽ đó, các lãnh đạo cấp cao của Liên minh Tác Luân cũng không thể tiếp tục đặt cược vào Tác Lệ, chuẩn bị chọn ra một vị tổng tư lệnh thứ hai để chỉ huy một nửa quân lực.
“Lâm trận đổi soái là một điều cấm kỵ trong binh gia, liên minh Tác Luân có lẽ sẽ gặp rắc rối lớn” Câu Tuyên nói: “Thật đúng là một thủ đoạn cao tay”
“Tập đoàn Kiến Hành Quân thật lợi hại. Hồ Băng Tâm tán thành nói.
Tác Lệ bất tài.
Tin đồn này lan truyền trong nội bộ liên minh Tác Luân, đến tại các quan chức cấp cao, thậm chí còn len lỏi vào bên trong các sư đoàn chiến bộ của liên minh Tác Luân. Đây là một đòn đả kích giáng mạnh vào uy danh của Tác Lệ, thậm chí còn ảnh hưởng tới khí thế của Tác Luân đời thứ 326.
Bất kỳ thế lực nào cũng luôn có những cuộc đấu tranh nội bộ, kể cả là trong những thời khắc đặc thù như là chiến tranh.
Mặc dù biết rõ lời đồn kia có thể là âm mưu chống lại Tác Lệ, nhưng kẻ nào kẻ nấy cũng không nhịn được mà làm ầm ĩ một phen, từ đó tạo ra một cuộc cạnh tranh thầm lặng trong liên minh Tác Luân nhằm phân chia quyền lực của Tác Lệ và Tác Luân đời thứ 326.
Tuy nhiên, bọn họ cũng không có cách nào truy ra được kẻ nào đứng sau lời đồn này, cũng không chắc chắn đó là do Kiến Hành Quân hay đảng phái cạnh tranh với Tác Luân đời thứ 326 trong liên minh Tác Luân.
“Đúng là thủ đoạn hèn hạ.” Một vị tướng tinh bất bình tức giận.
Tất cả tướng tinh còn lại đều nhìn về phía thủ lĩnh Tác Lệ.
Sau khi trải qua những khó khăn và áp lực trong giai đoạn này, bọn họ biết rõ chính mình nếu ở vị trí của Tác Lệ thì có lẽ đã gục ngã từ lâu.
Tuy nhiên, Tác Lệ vẫn có thể chỉ huy rất tốt, cuối cùng lại bị gắn mác là kẻ bất tài.
“Đừng nói những lời này nữa! Trên chiến trường, hèn hạ chính là một kiểu khen ngợi” Tác Lệ bình tĩnh đến lạ thường.
Hắn biết rõ đây là một âm mưu chống lại chính mình, nhưng hắn không thể phản bác nó.
Bởi vì cho đến nay, hắn ta vẫn chưa có chiến thắng lớn nào, thay vào đó là trơ mắt nhìn chiến bộ tập đoàn Kiến Hành Quân dần dần xâm chiếm tinh vực Tác Luân.
Tất cả các tướng tinh dưới quyền Tác Lê đều giữ im lặng, một lúc sau, một kẻ trong số đó không nhịn được mà cất tiếng nói: “Tại sao mọi người đều biết đây là âm mưu, thế nhưng vẫn tình nguyện bị dắt mũi? Lâm trận đổi soái chính là điều cấm kỵ trong chiến tranh, chẳng lẽ những nghị sĩ ngày ngày chơi đùa với quyền mưu đó lại là những kẻ ngu ngốc sao?”
Tất cả mọi người đều rơi vào trầm tư.
Là tướng tinh, bọn họ đều biết việc thay đổi chỉ huy trước trận chiến là điều cấm kỵ. Bởi lẽ, vị chỉ
huy mới rất khó có thể nắm rõ xu hướng cuộc chiến cũng như phong cách của đối thủ, từ đó sẽ tiếp tục gia tăng nhược điểm cho bọn họ, gây ảnh hưởng đến tinh thần binh sĩ, cũng như dẫn đến vô số hậu quả khó lường.
Tít tít tít…
Vị tướng tinh kia vẫn muốn nói tiếp, nhưng lại bị cắt ngang bởi âm thanh của bộ đàm.
Chương 1897: Sứ mệnh