Đã bổ sung chương 1898 còn thiếu
“Ông…..ông chủ. Kiêu Lễ nở nụ cười nịnh nọt, có hơi ngại ngùng. “Ngươi vừa mới nói ta liều lĩnh sao?” Trần Mặc nói.
“Làm gì có chuyện đó” Kiêu Lễ nghiêm túc nói: “ Là sĩ quan phụ tá nói như vậy.”
“? ? ?” Vẻ mặt của viên sĩ quan phụ tá bên cạnh Kiêu Lễ hiện lên dấu hỏi chấm.
“Thôi được rồi, ta cũng không ngại. Đối với chuyện này, ta quả thực cũng có phần liều lĩnh? Trần Mặc xua tay, tỏ vẻ không thèm để ý: “Ta đến nơi này, chính là để kiểm tra siêu năng lực hiện tại của mình, vậy nên ta cần ngươi phối hợp với ta. Nếu như mọi việc thuận lợi, nói không chừng chúng ta còn có thể hạ gục liên minh Tác Luân chỉ với một đòn.
“Tuân lệnh.” Kiêu Lễ thẳng tắp sống lưng, đồng thời bày ra vẻ mặt nghiêm túc.
“Ngươi biết vị trí của nhà vua Tác Luân không?” Trần Mặc hỏi.
“Ta không biết. Trong chiến tranh, vị trí ẩn náu của nhà vua chính là bí mật cấp cao nhất, rất khó xác định và thường xuyên được thay đổi? Kiêu Lễ nói đến đây, liền liếc nhìn một ngoại lệ trước mặt
Với tư cách là một thủ lĩnh quyền lực, vậy mà Trần Mặc lại chủ động chạy đến tiền tuyến.
“Bộ tổng chỉ huy của bọn họ ở đâu?”
“Tương tự, nơi đó cũng được tính là là cơ mật tối cao. Thậm chí, số lượng bộ tổng chỉ huy ngụy trang đã lên tới hàng ngàn.
“Các ngươi hẳn là có thể tìm được nơi đóng quân của các tướng tinh thuộc chiến bộ liên minh Tác Luân chứ?” Trần Mặc hỏi.
“Ở thiên hà Thái Điểu. Kiêu Lễ chỉ vào một chấm đỏ trên bản đồ sao: “Ông chủ, ngươi làm như vậy thì có quá mạo hiểm không? Kỳ thực, ngươi không cần vội vàng, ta cũng có thể giải quyết được chiến sự lần này”
Dựa vào thông tin tình báo trong tay hắn, nội bộ liên minh Tác Luân hiện đang bị phân chia thành hai phe phái, nhìn bên ngoài thì đoàn kết, nhưng bên trong lại đầy rẫy những lỗ hổng.
Phái hoàng gia và phe đối lập đều phải phục vụ lợi ích của chính mình, từ đó ảnh hưởng đến kết cấu lực lượng quân đội, khiến cho hiệu quả chiến đấu của các chiến binh trở nên không đồng nhất và suy yếu rất nhiều.
Đối với việc ngăn chặn bước tiến công của tập đoàn Kiến Hành Quân, bọn họ muốn làm nhưng bất lực. Ngay cả khi Trần Mặc không tới nơi này, Kiêu Lễ vẫn tự tin có thể chiến thắng Liên minh Tác Luân, cho nên đó chỉ là vấn đề thời gian.
“Ta tự biết chừng mực.”
Trần Mặc không quan tâm đến mối lo lắng của Kiêu Lễ, mà yêu cầu đối phương mau chóng thu thập tất cả thông tin về thiên hà Thái Điểu.
“Tiếp theo đây, ta sẽ lần theo manh mối để tìm ra lãnh đạo tối cao của liên minh Tác Luân, sau đó khống chế tất cả bọn hắn. Đến lúc đó, các ngươi sẽ phối hợp tấn công theo mệnh lệnh, còn ta sẽ thử nghiệm siêu năng lực của mình
“Đã hiểu” Kiêu Lễ gật đầu thật mạnh.
Mặc dù cực kỳ phản đối việc Trần Mặc xông pha tiền tuyến, nhưng hắn ta cũng không thể không thừa nhận rằng siêu năng lực của Trần Mặc vô cùng khủng khiếp. Ngay cả nhân sự của tập đoàn Kiến Hành Quân là bọn họ còn không hiểu hết về ông chủ, chứ đừng nói đến kẻ thù.
Thiên hà Thái Điểu là nơi có pháo đài phòng thủ mạnh nhất trong các thiên hà lân cận. Thưởng Tinh Hà là một vị tướng trung cấp, hiện đang đảm nhận nhiệm vụ điều phối tại đây. Mặc dù chiến tranh quân đoàn có thể được chỉ đạo từ xa, nhưng các vị tướng tinh cần phải đóng quân ở một số nơi để thực hiện các thay đổi dựa trên tình hình thực tế, đặc biệt là những pháo đài quan trọng giữa các vì sao.
Giờ đây, tổng tư lệnh thứ hai Cổn Tây được bổ nhiệm bởi các lãnh đạo cấp cao của Liên minh Tác Luân đã bắt đầu nhậm chức, chiến bộ liên minh Tác Luân đã được chia thành hai sư đoàn và được điều hành bởi hai chỉ huy, không theo thứ tự cụ thể nào.
Đây chính là điểm phiền toái nhất.
Tác Lệ và Cổn Tây là hai đối thủ cạnh tranh nhau trong liên minh Tác Luân.
Một bên đại diện cho phái hoàng gia, một bên đại diện cho phái đối lập.
Phái hoàng gia bao gồm các quan chức cấp cao nòng cốt ủng hộ tập tục kế vị cha truyền con nối của nhà vua Tác Luân, phái đối lập bao gồm các quan chức cấp cao phản đối tập tục kế vị cha truyền con nối của nhà vua Tác Luân.
Cho nên, nội bộ liên minh Tác Luân hiện đang vô cùng bất hoà.
Bởi vì liên minh Tác Luân được tạo thành từ rất nhiều nền văn minh, cho nên về bản chất thì vương vị không nên được truyền thừa như vậy. Tuy nhiên, vào thời điểm thành lập, nền văn minh Tác Luân là thế lực mạnh mẽ nhất, từ đó chiếm cứ chủ đạo và bắt buộc tất cả các bên phải đồng ý với tập tục cha truyền con nối của mình.
Còn bây giờ, các nhà lãnh đạo hàng đầu của các nền văn minh khác đều đang phản đối tập tục kế vị cha truyền con nối này với hy vọng ngăn chặn vấn đề phân bổ lợi ích không đồng đều trong liên minh Tác Luân.
Sự xuất hiện của hai vị chỉ huy trong cuộc chiến lần này chính là một biểu hiện rất rõ ràng cho tình huống kể trên.
Nhưng đây không phải là việc của Thưởng Tinh Hà hắn.
Đội ngũ thuộc quyền vị chỉ huy nào, thì hắn chỉ cần tuân theo mệnh lệnh từ người đó là được.
Chương 1900: Truy tìm kí ứcLúc này, Thưởng Tinh Hà đang ở trong nơi đóng quân, sắp xếp thông tin từ các pháo đài phòng thủ khác nhau, sau đó điều phối đội ngũ theo kế hoạch như thường lệ.
Bởi vì thiên hà Thái Điểu nằm gần trục trung tâm của chiến tuyến giữa hai bên, cho nên bất kể thiên hà nào cần hỗ trợ, thì bước nhảy không gian từ nơi này sẽ luôn là quãng đường ngắn nhất. Với lợi thế này, đây chính là điểm đóng quân trọng yếu nhất của liên minh Tác Luân.
Nơi này còn có một hành tinh lưu trữ vật chất tối, cũng như không ngừng cung cấp một dòng máy móc chiến tranh ổn định đến tiền tuyến để hỗ trợ các cuộc chiến khác nhau.
Đột nhiên, Thưởng Tinh Hà loé lên một tia cảnh báo trong đầu, đồng thời cảm nhận được một làn sóng vô hình lan tràn xung quanh. Ngay sau đó, hắn ta lập tức lâm vào trạng thái hôn mê, cho khi định thần trở lại, hắn nhìn thấy một điều cực kỳ kinh khủng.
Một hang động không gian cao ba mét xuất hiện trước mắt hắn ta. Hai chiến giáp sư, một nam một nữ, chậm rãi bước ra từ cửa hang. Chiến giáp trên người hai kẻ này trông có vẻ đặc biệt, nhưng hắn lại không biết nó có gì đặc biệt đến vậy.
Chiến giáp sư nam tính bước tới rồi tháo bỏ mũ giáp, Thưởng Tinh Hà nhìn thấy tướng mạo của đối phương, liền ngây ngẩn cả người.
Trần Mặc – thủ lĩnh của tập đoàn Kiến Hành Quân với vô vàn sự tích truyền kỳ lan truyền khắp vũ
Hắn ta không ở nơi ẩn náu an toàn nhất trong tinh vực của tập đoàn Kiến Hành Quân, mà lại mặc chiến giáp xuất hiện trong trại địch.
Thưởng Tinh Hà không thể tin vào mắt mình.
Địch tập kích!
Thưởng Tinh Hà đột nhiên phát hiện một chuyện khủng khiếp đang xảy ra với mình.
Hắn không thể cử động tứ chi, cũng không thể điều khiển được những suy nghĩ của chính mình. Điều này có nghĩa, hắn đã mất đi quyền điều khiển cơ thể, giống như một con rối bị điều khiển bởi
một thế lực vô danh nào đó.
Thậm chí, hắn muốn kêu cũng không dám kêu.
Không chỉ Thưởng Tinh Hà, mà tất cả các chiến binh đều đứng đơ ngay tại chỗ, không hề nhúc nhích động đậy.
Thưởng Tinh Hà với sắc mặt tái nhợt nhìn thấy Trần Mặc đi về phía mình, nỗi sợ hãi trong lòng hắn ta càng ngày càng sâu sắc.
Nếu tình huống này xảy ra với các nhân vật cấp cao của liên minh Tác Luân thì sẽ như thế nào? Thưởng Tinh Hà tối sầm mặt mày, hắn không dám tiếp tục tưởng tượng.
“Tâm lý cũng tên này cũng không ổn định cho lắm.
Trần Mặc khẽ cười, chậm rãi đưa tay chạm vào mái đầu của Thưởng Tinh Hà, hồi lâu sau mới buông tha đối phương, sau đó liền nở nụ cười tự tin.
“Chúng ta thu hoạch khá tốt, ít nhất đã biết nhà vua Tác Luân đang ở hành tinh nào.
Từ ký ức của Thưởng Tinh Hà, bọn họ biết được tinh vực ẩn náu của các thủ lĩnh cấp cao thuộc liên minh Tác Luân, nhưng cũng không biết vị trí của bộ tổng chỉ huy của thế lực này.
Như Kiêu Lễ đã nói, vị trí bộ tổng chỉ huy tác chiến sẽ liên tục được thay đổi để phòng ngừa mọi
bất trắc.
Thưởng Tinh Hà vốn dĩ không hề biết đến vị trí ẩn náu của các thủ lĩnh cấp cao thuộc liên minh Tác Luân, nhưng hắn ta lại vô tình nghe được lời nói bất cẩn của một vị cấp trên, cho nên mới có được thông tin này trong ký ức của mình.
Nếu không, Trần Mặc chắn chắn phải đến gặp cấp trên của hắn và ra tay lần nữa.
“Đối với mọi chuyện của ngày hôm nay, các ngươi đều không nhìn thấy bất cứ thứ gì? “Xong rồi!”
Thưởng Tinh nhìn thấy Trần Mặc bước vào hang động không gian, liền vô thức nảy sinh hai chữ ở trong đầu, sau đó liền lâm vào hoảng loạn.
Trần Mặc xóa đi những mảnh ký ức của đám chiến binh, sau đó mở ra lối tắt không gian, dẫn theo Mặc Nữ hướng đến mục tiêu tiếp theo, chính là hành tinh nơi các thủ lĩnh cấp cao cốt lõi của liên minh Tác Luân đang ẩn náu.
Vào khoảnh khắc Trần Mặc biến mất, tất cả sinh mệnh đứng yên tại chỗ trên thiên hà Thái Điểu lại tiếp tục hoạt động, nhưng mỗi sinh linh đều lộ ra vẻ hoang mang trong ánh mắt, bọn họ không nhớ
được chuyện gì vừa mới xảy ra, cho đến khi nghĩ lại một lần nữa thì cảm thấy dường như chẳng có gì cả.
Các mệnh lệnh khác nhau khiến bọn họ lại lao vào bận rộn một lần nữa.
Hành tinh Tác Luân số mười bảy.
Các
quan + chức cấp cao của Liên minh Tác Luân đang ở trong một cuộc cãi vã điên cuồng về việc bổ nhiệm tổng chỉ huy thứ hai Cổn Tây, cùng với các vấn đề đối phó với tập đoàn Kiến Hành Quân. Cuộc cãi vã này vô cùng căng thẳng, khiến cho phòng họp có chút ồn ào. Nhà vua Tác Luân ngồi ở vị trí chủ toạ đang cau mày xoa đầu, sinh mệnh đang ngồi thẳng lưng, im lặng không nói gì ở bên cạnh ông ta là chủ tịch quốc hội của Liên minh Tác Luân, chính là thủ lĩnh của phe đối lập. Những bất đồng này không phải xuất hiện trong một sớm một chiều, mà được hình thành trong suốt hàng trăm nghìn năm kể từ khi Liên minh Tác Luân được thành lập. Chiến tranh và tin đồn chỉ là tác nhân khiến các phe phái đối lập chiếm lấy phương tiện nhằm làm suy yếu quyền lực của nhà vua Tác Luân.
Liên minh Tác Luân hiện tại đang ở thế yếu, bất kể tướng lĩnh, chiến bộ hay Khoa học kỹ thuật thì đều không thể so sánh với Tập đoàn Kiến Hành Quân.
Nếu chỉ dựa vào sức mạnh, bọn họ căn bản không thể chống lại được tập đoàn Kiến Hành Quân, cho nên phải tìm ra một đối sách khác.
Một số quan chức cấp cao chủ trương lệ thuộc vào nền văn minh thần cấp, một số quan chức cấp cao khác lại chủ trương thúc đẩy các lực lượng ở Vùng Đất Ngàn Sao để thành lập một liên minh lớn
hơn, từ đó cùng nhau chống lại tập đoàn Kiến Hành Quân.
Bỗng nhiên, một âm thanh không phù hợp với hoàn cảnh vang lên.
“Vẫn thật náo nhiệt!”
Tuy rằng âm thanh không lớn, nhưng lại rất rõ ràng trong đầu của mỗi sinh mệnh ở đây.
Cùng lúc đó, cuộc tranh luận ngừng lại.
Một hang động không gian xuất hiện trong phòng họp, hai chiến giáp sư cùng nhau đi ra từ nơi đó,
rồi lại nhàn nhã ngồi trên chiếc ghế trống đối diện nhà vua Tác Luân.
Ngay lập tức, vẻ mặt của các quan chức cấp cao của liên minh Tác Luân thay đổi mạnh.
Chương 1901: Cuộc chiến này nên kết thúc“Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại ở đây? Một tên nghị viên trong phòng hội nghị sợ hãi hét lên.
“Ta? Các ngươi hẳn là đã biết” Trần Mặc cùng Mặc Nữ tháo bỏ mũ giáp, lộ ra bộ mặt thật, hắn ta nhếch miệng cười cợt với đám sinh mệnh có mặt tại đây.
“Trần Mặc.” Một tên nghị viên kinh ngạc kêu lên, hiển nhiên vô cùng quen thuộc với khuôn mặt của Trần Mặc - chính là kẻ đứng đằng sau tập đoàn Kiến Hành Quân đã đẩy bọn họ vào tình thế khó khăn hiện tại: “Tại sao ngươi lại đến đây?”
Bầu không khí im lặng bao trùm nơi này, tất cả quan chức cấp cao của Liên minh Tác Luân đều lâm vào chấn động.
“Ta đến đây để xem cảnh tượng náo nhiệt này, các ngươi có tin không?” Trần Mặc cười nói, hắn ta quả thực đã tìm kiếm rất lâu mới phát hiện ra nơi này.
“Giao hàng tận nơi sao?” Một tên nghị viên nở nụ cười lạnh lùng: “Lính canh đâu? Các ngươi nhanh chóng bắt lấy Trần Mặc! Một khi khống chế được hắn ta, thì chúng ta có thể dễ dàng thâu tóm
toàn bộ tập đoàn Kiến Hành Quân
Đám lính canh gác trong phòng hội nghị vừa muốn ra tay, thì phát hiện chiến giáp trên người mình nhanh chóng tan chảy, hợp nhất thành một thể. Ngoài ra bọn họ không thể điều khiển được ý thức của mình, dường như bị bóp nghẹt bởi một bàn tay to lớn.
Nhà vua Tác Luân và chủ tịch quốc hội lập tức biến sắc sau khi thấy khung cảnh khác thường này. Đây là loại siêu năng lực gì?
Hắn xuyên qua không gian mà đến đây, còn khống chế tất cả sinh mệnh ở nơi này, có vẻ như rất khó đối phó.
Đây là siêu năng lực đặc thù của tập đoàn Kiến Hành Quân sao?
“Thủ đoạn thật khôn ngoan, ngươi muốn thế nào?” Nhà vua Tác Luân trầm mặc nói.
“Không cần nói nhiều, chúng ta cùng thảo luận xem nên xử lý vấn đề của liên minh Tác Luân như thế nào? Giọng nói của Trần Mặc không lớn, nhưng lại vang vọng khắp phòng hội nghị rộng lớn. “Nếu ngươi muốn sử dụng phương pháp này để kiểm soát liên minh Tác Luân, ngươi cũng quá coi thường chúng ta rồi?” Nhà vua Tác Luân trầm giọng nói.
“Đúng vậy, nếu các ngươi có gan, thì hãy đường đường chính chính đánh bại chúng ta trên chiến
trường” Một tên nghị viên đập bàn nói.
“Ngươi muốn chinh phục liên minh Tác Luân của chúng ta bằng những thủ đoạn hèn hạ này sao? Không có khả năng đó đâu.
Sự tức giận và không cam lòng hiện lên trên khuôn mặt của mấy tên nghị viên.
“Các ngươi cũng còn rất kiên cường”
Trần Mặc không nhịn được mà bật cười, hắn hiện tại đã có thể nhìn thấy ý thức của những sinh mệnh này, biết được bọn họ trông thì có vẻ cứng cỏi, nhưng đều đang nghĩ biện pháp chạy trốn trong đầu.
“Kỳ thực, ta hiện tại có hàng trăm phương pháp đối phó với các ngươi, nhưng ta vẫn cho các ngươi một cơ hội. Tuy nhiên, ta không muốn các ngươi cho rằng chính mình còn có điều kiện để đàm phán với ta.
Trần Mặc nhìn Mặc Nữ.
Mặc Nữ bước đến chỗ tên nghị viên gần nhất, đặt bàn tay bao trùm lên đầu đối phương.
Đông đảo
quan chức cấp cao của liên minh Tác Luân trên đài đều co rúm cả người, chấn động tâm
can. Bọn họ có một dự cảm không lành.
Không lâu sau, Mặc Nữ buông tay ra.
Tên nghị viên kia lập tức ngoan ngoãn đứng dậy, đi tới trước mặt Trần Mặc rồi cúi đầu: “Đại nhân. “Trạch Lâm, ngươi phản bội liên minh Tác Luân sao?” Một tên nghị viên lớn tuổi tức giận đến mức phát run, lập tức đứng dậy rồi trừng mắt với kẻ kia.
“Ta chỉ muốn nói một sự thật với các ngươi, ta đây có thể xáo trộn trí nhớ và ý thức của các ngươi, sau đó khống chế và bắt buộc các ngươi cũng như toàn bộ sinh mệnh trên hành tinh này làm nô lệ cho tập đoàn Kiến Hành Quân. Ta đây thậm chí có thể đi đến hành tinh quê hương của gia tộc các ngươi, cũng bắt buộc người dân của các ngươi làm nô lệ cho tập đoàn Kiến Hành Quân.
Trần Mặc vẫy tay, sau đó Mặc Nữ đi về phía một tên nghị viên khác, đưa tay ra bao trùm lên đầu hắn ta, sau đó là kẻ thứ ba, kẻ thứ tư…
Lúc này, tất cả các tên nghị viên có mặt tại đây đều đột nhiên thay đổi sắc mặt, lộ ra một tia sợ hãi nặng nề trong ánh mắt.
Điều gì sẽ xảy ra nếu bị bắt làm nô lệ?
Họ sẽ không còn là chính mình nữa.
“Không thể nào, loại siêu năng lực như vậy không thể xuất hiện trên đời này? Giọng điệu của nghị viên lớn tuổi mang vẻ khó tin.
“Ngươi chỉ có thể khống chế chúng ta, nhưng không có khả năng khống chế liên minh Tác Luân” Nhà vua Tác Luân hung ác nói.
“Các ngươi là các quan chức lãnh đạo cấp cao của liên minh Tác Luân, chính là những sinh mệnh có quyền hạn cao nhất trong liên minh Tác Luân. Ta điều khiển các ngươi, tương đương với việc khống chế đầu não của Liên minh Tác Luân! Các ngươi nghĩ ta có dám ra tay không?” Trần Mặc gõ gõ mặt bàn hội nghị, bình tĩnh nói: “Cuộc chiến này nên kết thúc rồi”
Nhà vua Tác Luân giống như một tay cờ bạc thua hết thẻ đánh bạc, thân thể mất tự chủ tê liệt ngã xuống ghế.
Ông ta biết rằng liên minh Tác Luân đã kết thúc.
Chương 1902: Sáp nhậpSau một ‘cuộc họp, ban lãnh đạo cấp cao cốt lõi của liên minh Tác Luân đang âm thầm thay đổi. Với siêu năng lực của mình, Trần Mặc đã tóm gọn gần như toàn bộ quan chức cấp cao của liên minh Tác Luân. Ngoại trừ các tướng lĩnh ra trận, tất cả những người cầm quyền phụ trách nội vụ và hậu cần đều rơi vào tầm kiểm soát của hắn ta.
Tất cả biên bản cuộc họp đều bị tiêu hủy, thế giới bên ngoài không biết chuyện gì đã xảy ra bên trong cuộc họp này, thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của nó.
Sau khi Trần Mặc khống chế toàn bộ quyền lãnh đạo cao nhất của liên minh Tác Luân, Chu Hà và Lam lập tức đảm nhận các hoạt động thanh trừng tiếp theo.
Lợi dụng quyền kiểm soát và quyền quyết định tối cao trong tay, bọn họ dễ dàng thâu tóm các loại bí mật và bố cục quân sự của liên minh Tác Luân, nhanh chóng thâm nhập và khống chế đối với các nhóm chủng tộc của liên minh Tác Luân
Mà trong mắt ngoại giới, đây chỉ là một cuộc tranh giành quyền lực bình thường.
Tác Lệ và Cổn Tây cũng bị điều khiển trong thầm lặng. Đến khi bọn hắn nhận ra có gì đó không ổn, thì đã quá muộn màng.
Trong phòng hội nghị, Tác Lệ và Cổn Tây ngồi đối diện nhau, đều có thể nhìn ra vẻ bất lực trên khuôn mặt của đối phương.
Bọn hắn thậm chí còn không biết ban lãnh đạo cấp cao đã bị kiểm soát từ khi nào.
Tập đoàn Kiến Hành Quân giống như đang gian lận vậy.
Ngược lại, Trần Mặc không hề xáo trộn ký ức và ý thức của bọn hắn. So ra mà nói, hai sinh mệnh này đều là tướng tinh tài năng hiếm có. Một khi hắn ta cố gắng thay đổi bọn họ, thì chính là đang huỷ diệt hai vị tướng ưu tú này.
“Bây giờ. các ngươi có một sự lựa chọn duy nhất, và các người hẳn đều biết sự lựa chọn đó là gì” Lam
Hai người im lặng một lúc lâu, đồng thời biết rõ chính mình chỉ có cơ hội lần này. Nếu như bọn hắn đồng ý, thì người nhà vẫn sẽ sống tốt, nếu như bọn hắn không đồng ý, người nhà cũng sẽ không phải chịu khó xử. Bởi lẽ, liên minh Tác Luân hiện tại gần như đã trở thành đồ vật trong túi Kiến Hành Quân.
Sự khác biệt duy nhất là địa vị của gia đình và chủng tộc của bọn hắn mà thôi.
Bọn hắn là tướng tinh, đã quen thuộc với bất kỳ thủ đoạn. Bởi vì chỉ cần giành được chiến thắng trên chiến trường, thì đối với bọn hắn thì thủ đoạn nào cũng là thủ đoạn tốt.
Tác Lệ và Cổn Tây phải thừa nhận rằng đối phương đã thành công, chỉ là chưa bao giờ tưởng tượng rằng chính mình lại bị đánh bại không phải trên chiến trường mà là bằng phương pháp này.
Không tốn quá nhiều chi phí, Kiến Hành Quân đã nắm quyền kiểm soát toàn bộ tinh vực và nguồn tài nguyên của liên minh Tác Luân. Thậm chí bọn hắn, với tư cách là chỉ huy chiến bộ, cũng đang ngồi ở đây.
Sự kiểm soát của Kiến Hành Quân đối với bọn họ là điều không thể thay đổi, và cũng không có khả năng tránh thoát.
Sinh mệnh bình thường cũng không quá quan tâm bộ máy cai trị, bọn họ chỉ để ý đến việc cuộc sống của chính mình, cũng như lo lắng liệu một ngày nào đó chính mình sẽ đột ngột bỏ mạng dưới sự bắn phá của vũ khí không gian hay không.
Về phần những thủ lĩnh cao nhất, trong đó có nhà vua Tác Luân, bọn họ giờ đây đã bị mất quyền lực, trở thành những con rối đơn thuần, không còn bất cứ cơ hội trở mình nào nữa.
“Trên chiến trường, kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Các ngươi có thể đưa ra sự lựa chọn khác, nhưng những tướng lĩnh khác sẽ thay thế vị trí của các ngươi, gia đình và chủng tộc của bọn hắn sẽ nhận được tài nguyên và ưu đãi để phục hưng như cũ, mà gia đình và chủng tộc của các ngươi sẽ dần dần suy tàn, âu cũng là đạo lý mạnh được yếu thua trong vũ trụ. Đương nhiên, cho dù các ngươi lựa chọn thế nào, ta cũng sẽ không làm khó các ngươi.”
Sau một hồi im lặng, Cổn Tây trầm giọng nói: “Ta mong rút lui”
“Còn ngươi thì sao?” Lam nhìn Tác Lệ ở bên cạnh.
Cổn Tây là một lão tướng, có rất nhiều tình cảm đối với liên minh Tác Luân. Vì lẽ đó, Lam không hề ngạc nhiên khi đối phương đưa ra lựa chọn này.
Ngược lại, Lam tương đối xem trọng Tác Lệ. Ngay từ trận chiến đầu tiên, ông ta đã nhìn ra được tiềm năng của Tác Lệ - một sinh mệnh còn rất trẻ tuổi, nếu có thể mài dũa đúng cách thì nhất định sẽ trở thành một lưỡi dao sắc bén cho Kiến Hành Quân.
“Ta cần suy nghĩ một chút” Tác Lệ nói.
“Được, ta cho ngươi ba ngày suy nghĩ” Lam hào phóng nói: “Văn minh hưng thịnh rồi tiêu vong, ngươi là một vị tướng tinh thông minh, không nên chỉ giới hạn ở sự thay đổi của triều đại! Ta tin tưởng ngươi sẽ đưa ra lựa chọn chính xác.
Ba ngày sau, Tác Lệ một mình đi đến bộ phận tác chiến.
Năm ngày sau, Cổn Tây bất ngờ tuyên bố giải nghệ và trao trả toàn bộ quyền lực quân sự cho Tác Lê.
Mười ngày sau, Kiến Hành Quân và liên minh Tác Luân tuyên bố đình chiến, song phương bắt đầu đàm phán.
Những tin tức bất ngờ nối tiếp nhau khiến các lực lượng đang theo dõi cuộc chiến hoàn toàn bối rối, chiều hướng chiến tranh hoàn toàn vô lý này để khiến các tướng lĩnh trong toàn bộ cảm thấy khó chịu như ăn phải gián chết.
Bởi lẽ, tất cả suy luận của bọn họ ở giai đoạn đầu đều không còn hiệu lực.
Mười lăm ngày sau, nhà vua Tác Luân tổ chức họp báo quy mô liên minh, tuyên bố đầu hàng vô điều kiện, đồng thời công khai ký kết văn bản sáp nhập liên minh Tác Luân vào tập đoàn Kiến Hành Quân.
Tin tức vừa được tung ra, khiến cho cả thế gian đều xôn xao.
Chương 1903: Phương hướng chiến tranh vô lý (1)