Trần Mặc đột nhiên nhớ tới Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật.
Đến tận bây giờ, nhiệm vụ cuối cùng của Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật còn chưa được công khai. Cho dù hắn có làm cách nào, thì cũng không thể giải ra câu đố cuối cùng.
“Sứ mệnh truyền thừa sao?” Tử Vận đột nhiên lên tiếng, khiến cho Trần Mặc vô cùng ngạc nhiên. Nghiêm khắc mà nói, Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật đúng là một loại truyền thừa!
“Sao ngươi biết ta có truyền thừa?”
“Không chỉ ta, có lẽ toàn bộ thế lực trong vũ trụ đều biết ngươi đang nắm giữ truyền thừa của nền văn minh đỉnh cấp nào đó trong tay. Nếu không, ngươi làm sao có thể nắm giữ được nhiều kỹ thuật khoa học khủng bố như thế chỉ trong thời gian ngắn ngủi được?” Tử Vận thản nhiên trả lời.
Trần Mặc ngẫm nghĩ, quả nhiên là như thế.
Các thế lực đỉnh cấp khác đều dùng nền tảng kỹ thuật được tích lũy cả mấy nghìn năm, thậm chí là
hơn hàng tỉ năm ở các nền văn minh khác nhau rồi từng bước tiến lên. Ngay cả những thế lực đỉnh cấp kém nhất cũng phải mất mấy trăm nghìn năm phát triển, mà tập đoàn Kiến Hành Quân lại chỉ mất mấy chục năm để đạt tới trình độ hiện tại.
Cách giải thích duy nhất là Trần Mặc hắn đã có được truyền thừa kỹ thuật từ một nền văn minh đỉnh cấp nào đó.
Sự thật cũng là như thế, chẳng qua không phải là truyền thừa của nền văn minh đỉnh cấp, mà là một truyền thừa của một nền văn minh vượt qua thần cấp.
“May mắn mà thôi.
Tử Vận im lặng, không đồng ý mà cũng chẳng phản bác.
“Ngươi muốn đi đến liên minh Tác Luân?”
Trần Mặc ý tiến lên tiền tuyến, khiến cho Lam, Triệu Mẫn, và cả Tiểu Ngư nhảy dựng lên.
Thân là bá chủ một phương mà muốn đến tiền tuyến, hắn nghĩ cũng đừng có nghĩ, mọi người đều phản đối.
“Các bậc vĩ nhân của quê hương ngươi từng nói, một khi người đứng đầu phải dùng đến súng của mình, thì toàn quân đã đến hồi diệt vong. Ngươi là người lãnh đạo một phương, hiển nhiên phải hiểu được đạo lý này chứ? Nếu muốn tỷ thí võ lực thì không sao, nhưng xông pha tiền tuyến thì tuyệt đối không được. Chiến trường không phải là sân đấu, đối thủ sẽ không thèm cân nhắc thân phận của ngươi mà nương tay với ngươi, ngược lại còn tập trung toàn bộ hỏa lực vào một mình ngươi” Lam trịnh trọng nói.
Triệu Mẫn hiểu rõ: “Đối với chuyện này, ta cũng không thể nào ủng hộ ngươi. Ngươi là thủ lĩnh của tập đoàn Kiến Hành Quân, sự an toàn của ngươi là định hải thần châm của toàn bộ Kiến Hành Quân.
Tiểu Ngư lại bình tĩnh hơn, chỉ là để lộ một tia nguy hiểm trong ánh mắt.
“Đừng vậy mà, ta không sao cả! Ta chỉ muốn thử nghiệm siêu năng lực thôi, không thể chết được. Suy cho cùng, trang bị siêu năng lực cần một nơi thử nghiệm thích hợp”
“Ngươi chưa từng trúng phải vũ khí không gian và vũ khí tốc độ ánh sáng, cho nên vẫn còn rất mạnh mồm. Trong chiến tranh, không ai nói được hậu quả sẽ ra sao, ta không ủng hộ ngươi mạo hiểm.
“Nếu như thành công, chúng ta sẽ lấy được liên minh Tác Luân mà không mất một binh một tốt nào”
“Mặc dù kết quả mê người nhưng rủi ro cũng lớn như thế, ta không ủng hộ”
Lam kiên định lắc đầu: “Một khi ngươi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cả tập đoàn Kiến Hành Quân đều sẽ xảy ra vấn đề lớn.
“Chuyện này cứ quyết thế đi, ta với Mặc Nữ đều có siêu năng lực khống chế không gian, đừng lo Lời nói của Trần Mặc không còn nghi ngờ gì nữa.
Mọi người đều nhìn về phía Tiểu Ngư, hi vọng cô có thể khuyên hắn.
“Đi đi, nếu ngươi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta sẽ tái hôn với người khác. Tiểu Ngư bình tĩnh nói xong thì rời đi.
Trần Mặc tái mét mặt mày.
Lam nín cười, quay đầu nhìn hướng khác, vờ như không nghe thấy.
Triệu Mẫn khẽ cười rồi không nói gì nữa, bày dáng vẻ như chuyện không liên quan đến mình. Thậm chí, khi nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Trần Mặc, Triệu Mẫn chỉ có thể nhún vai: “Ngươi là người chọc giận cô ấy, ta không liên quan đến chuyện này. Hơn nữa, ta đứng ở phe phản đối, không
giúp ngươi dỗ dành cô ấy được đâu.
Trần Mặc chống còn cách nào khác, chỉ có thể căng da đầu đuổi theo Tiểu Ngư, còn phải làm công tác tư tưởng cho cô ấy.
“Cái gì? Ông chủ muốn tới đây?”
Kiêu Lễ với Hắc Ưng nhận được tin tức xong thì đều kinh ngạc.
Thủ lĩnh phải xông pha chiến trường, đám thuộc hạ như họ đều cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Nếu như thuộc hạ có năng lực, ông chủ còn phải lên chiến trường sao? Cho không phải vì nguyên nhân này, bọn họ cũng rất khó chịu.
Cho dù trung tâm chỉ huy cách rất xa so với tiền tuyến, nhưng nơi này vẫn đầy rẫy nguy hiểm. Suy cho cùng, chẳng ai chắc chắn rằng đối thủ sẽ không bao giờ phát hiện ra trung tâm chỉ huy của bọn họ, sau đó ném bom không gian để tấn công bọn họ.
Trong chiến tranh, nếu không cẩn thận một chút là sẽ dẫn đến hậu quả khó lường.
“Giáo quan, ngươi không thể khuyên can ông chủ sao?”
Kiêu Lễ và Hắc Ưng nghiêm túc.
“Ta không thuyết phục được ông chủ, các vị phu nhân cũng vô cùng tức giận, mà hắn vẫn muốn đến đó. Vì lẽ đó, các ngươi phải cẩn thận bảo vệ ông chủ, không được để hắn xảy ra bất kỳ chuyện gì Vấn đề an toàn của Trần Mặc còn quan trọng hơn hai chiến bộ bọn họ. Chiến bộ bọn họ có thể bị huỷ diệt, bất cứ ai trong số họ đều có thể chết, nhưng Trần Mặc tuyệt đối không thể xảy ra bất kỳ chuyện gì.
Trong giai đoạn này, Kiêu Lễ không thể làm ra hành vi mạo hiểm nào, thậm chí còn không được để lộ hành tung ra ngoài.
“Ông chủ bày trò vớ vẩn gì thế này?” Kiêu Lễ lẩm bẩm.
“Ai vớ vẩn?”
Một giọng nói nhàn nhạt xuất hiện trong đầu Kiêu Lễ.
Ngay sau đó, một hố không gian xuất hiện trước mắt Kiêu Lễ và Hắc Ưng, Trần Mặc và Mặc Nữ lần lượt bước ra từ nơi đó.
Chương 1899: Trần Mặc mạo hiểm (2)