Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật (Dịch Full)

Chương 402 - Chương 1938: Biến Mất

jc9c4w6w 1333 chữ

Sau khi cảm thán nhân sinh, Trần Mặc lấy lại tinh thần, quay đầu về phía ba người phụ nữ rồi hỏi: “Ta đã lâu rồi không tặng quà cho mọi người, các ngươi có muốn gì không, ta nhất định sẽ mua tặng “Ngươi nói đấy nhé. Tiểu Ngư không hề khách sáo.

Bọn họ cũng không thiếu tiền, muốn mua gì cũng được, nhưng thứ Trần Mặc đưa cho bọn họ có ý nghĩa hoàn toàn khác với thứ bọn họ tự mua.

“Ta hứa!”

“Ta muốn hoa

“Ngươi vẫn là Tiểu Ngư không có tiền đồ của trước kia? Trần Mặc nhéo má Tiểu Ngư.

Tiểu Ngư vốn nhiều sở thích nho nhỏ, bao gồm dạo phố và hoa cổ, xưa nay chưa từng thay đổi. Cho dù Trần Mặc đã tặng cho cô nhiều loại hoa khác nhau, không chỉ những chủng loại của Trái Đất, mà còn không ít giống loài nổi tiếng trong vũ trụ, nhưng mỗi lần hắn muốn tặng quà cho cô, cô

cũng chỉ muốn hoa.

“Thế ngươi có tặng không?”

“Tặng chứ”

Trần Mặc gật đầu không chút do dự, nhìn sang Triệu Mẫn và Mặc Nữ: “Hai ngươi thì sao?” “Ta muốn xem phim.” Triệu Mẫn nói.

Mặc Nữ nở nụ cười dịu dàng: “Ta muốn một bộ đồ đôi?

Là một cô gái khoa học kỹ thuật điển hình, hơn nữa còn có thân phận vô cùng đặc biệt, Mặc Nữ muốn cái gì thì có thứ đó, nhưng cô vẫn ôm ấp lý tưởng cao nhất là đi theo Trần Mặc mỗi ngày, ở bên cạnh hắn như cái bóng của hắn.

“Ta cũng muốn.

“Ta cũng muốn

Nhìn thấy nét mặt vui mừng của bọn họ, Trần Mặc để lộ nụ cười thấu hiểu: “Được, các ngươi muốn gì cũng được.

Từ dự án “Bàn tay thượng đế”, cho đến chiến tranh, sau đó còn có hạng mục siêu năng lực thời gian nữa, hắn luôn luôn ở trong phòng thí nghiệm, đúng là ít khi ở cạnh những người phụ nữ của

mình so với trước đây.

Tuy nhiên, mấy người Tiểu Ngư chưa từng oán giận, hắn cũng chỉ cần ở cạnh bọn họ lúc nhàn rỗi, mua vài món quà nhỏ cho bọn họ, là đã dễ dàng thỏa mãn bọn họ rồi.

Có đôi khi, Trần Mặc cảm thấy có lỗi với bọn họ, nhưng thế cuộc vũ trụ hiện đang vô cùng phức tạp, hắn hiển nhiên không có nhiều thời gian rảnh rỗi.

Địch Nam Dã để lộ ý cười trên khuôn mặt thô ráp. Mặc dù hắn ta tỏ ra ôn hoà, nhưng lại khiến người ta không rét mà run.

Hắn ta vừa nhận được thông báo sứ giả của nền văn minh Bạch Tinh tới gặp mặt mình.

Sứ giả của nền văn minh Bạch Tinh à?

Thú vị!

Hắn ta có chút bất ngờ về chuyến thăm đột ngột này.

Người đến là một nữ thú nhân tộc báo, thoạt nhìn khá ưa nhìn.

Nhận thức được ánh mắt dò xét của Địch Nam Dã, Bạch Nữ cảm thấy có chút khó chịu.

Những sinh mệnh hình thú như tộc đàn Ám Sâm Lâm quả nhiên dã tính khó thuần, bọn họ chỉ cần

liếc nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy bất thiện. Nếu như không phải làm theo mệnh lệnh của phu nhân, cô ta chắc chắn sẽ không bao giờ tới đây.

Địch Nam Dã là thủ lĩnh của một thế lực đỉnh cấp, đương nhiên không thiếu lễ nghĩa, hắn ta chỉ nhìn vài giây rồi quay đi:“Sứ giả văn minh Bạch Tinh, mời ngồi.

“Cảm ơn đại vương” Bạch Nữ cảm ơn, sau đó thản nhiên ngồi xuống.

“Sứ giả đột nhiên tới đây, là có chuyện gì sao?” Địch Nam Dã hỏi.

“Phu nhân sai ta tới đây, là để đàm phán kết minh với đại vương”

“Kết minh?” Địch Nam Dã nhướn mày đảo mắt, không rõ vui giận:“Phu nhân chưa từng liên hệ với

ta.”

“Bởi vì sự việc này vô cùng quan trọng, phu nhân cảm thấy song phương cần phải mặt đối mặt thương lượng, cho nên mới phái ta tới đây với tư cách là người đại diện, gặp mặt đại vương và bày tỏ thành ý với ngài. Bạch Nữ nói.

“Nói đi, kết minh thế nào?” Địch Nam Dã khàn giọng.

“Đại vương, mời xem.

Bạch Nữ lấy ra thiết bị ba chiều, đặt nó lên bàn. Ngay sau đó, một bóng dáng xuất hiện trong đại

điện, chính là hình chiếu ba chiều của Phu nhân Hồ Băng Tâm - sinh mệnh nữ tính đáng tin cậy và khôn khéo bậc nhất của nền văn minh Bạch Tinh.

Là quản lý cấp cao của nền văn minh thần cấp, hắn ta đương nhiên từng gặp Hồ Băng Tâm trong những sự kiện quy mô vũ trụ.

“Đại vương, đã lâu không gặp? Hồ Băng Tâm mở lời trước.

“Phu nhân Bạch Tinh, đã lâu không gặp. Địch Nam Dã cười nói: “Sứ giả của ngươi nói, các ngươi lần này đến đây vì mục đích thành lập liên minh với chúng ta?”

Hồ Băng Tâm không phủ nhận.

“Nói đi, điều kiện kết minh là gì?” Địch Nam Dã đi thẳng vào vấn đề.

“Không vội, chúng ta nói chuyện của đại vương trước đã. Đại vương còn đang đánh nhau ta sống ngươi chết với Địch Nam Mễ La phải không?” Hồ Băng Tâm thong dong nói.

“Phu nhân có cao kiến gì sao?”

“Đại vương đang đi sai hướng”

“Phu nhân có ý gì?”

Địch Nam Dã híp mắt, nói với giọng điệu có chút nặng nề. Hắn ta cầm lấy ly máu tanh bên cạnh lên

uống, đầu lưỡi liếm máu tươi.

“Đại vương với Địch Nam Mễ La không chết không thôi, ta không có gì để nói. Bây giờ, đại vương nắm giữ hơn nửa giang sơn Ám Sâm Lâm trong tay, coi như đã thành đại sự, nhưng ngươi lại lao vào cuộc chiến với Địch Nam Mễ La suốt nhiều năm tháng. Sau cùng, kết quả ra sao? Hai bên không có bao nhiêu chênh lệch, nếu cứ đánh tiếp thì vẫn lâm vào bế tắc, tiêu hao chính mình mà thôi.

Địch Nam Dã không hề phản bác, ngấm ngầm thừa nhận lời nói của Hồ Băng Tâm, đồng thời ra hiệu cô ta nói tiếp.

“Nếu tiếp tục như thế, một khi đại vương xuống dốc, các nền văn minh xung quanh e là sẽ không bỏ qua cơ hội này. Kết quả của nền văn minh Minh Thể, đại vương cũng thấy rồi đó. Nói đến đây, Hồ Băng Tâm cố ý dừng lại.

“Phu nhân muốn nói cái gì, thì cứ nói cho hết đi”

“Đại vương bao giờ nghĩ đến việc tăng cường sức mạnh của bản thân trước rồi mới một lần nữa giao chiến với Địch Nam Mễ La không? Ngươi có thể nuốt trọn hắn ta, thống nhất Ám Sâm Lâm” “Nền văn minh Bạch Tinh các ngươi sẽ giúp ta?”

“Không, là ngươi giúp chính mình! Thế cục vũ trụ hiện nay vô cùng phức tạp, chúng ta kết minh với đại vương, đại vương hoàn toàn có thể lợi dụng điều này để mở rộng nguồn lực trong tay. Đợi đến khi thế cục rõ ràng, sức mạnh của đại vương cũng tăng lên, ta sẽ buông tay, xuất binh hỗ trợ đại vương thống nhất Ám Sâm Lâm, ắt hẳn cũng không thành vấn đề”

Địch Nam Dã nhấp một ngụm máu tươi, mùi tanh khó chịu tràn ngập trong không khí, khiến cho Bạch Nữ ở bên cạnh nhíu mày, nhưng cô ta cũng không dám nói gì.

“Đây là điều kiện mà các ngươi hứa hẹn sao? Ta đây phải bỏ ra cái gì?” “Đại vương rất dứt khoát.” Hồ Băng Tâm mỉm cười.

Chương 1938: Biến mất
Bình Luận (0)
Comment