Sau giờ tan tầm, trong tòa nhà khám bệnh chỉ còn lác đác vài bệnh nhân đang lấy thuốc ở nhà thuốc. Bùi Sâm và Khương Thanh Diễn sóng vai đi ngược dòng người vào bên trong, Khương Thanh Diễn không vội lên thang máy mà rẽ sang bước vào một cửa hàng nhỏ ở tầng một.
“Bác sĩ Khương còn chưa tan làm à?” Cô bán hàng đang định khóa cửa, thấy hai người bước vào thì cười chào anh: “Muốn mua gì đấy?”
“Làm phiền cô rồi.” Vừa bước vào, Khương Thanh Diễn đã mỉm cười. Cửa hàng nhỏ này không có nhiều mặt hàng, phần lớn là đồ chơi dành cho trẻ con. Anh vòng qua kệ hàng, lấy một hộp cà phê pha sẵn đặt lên quầy thu ngân.
Cô quét mã: “Hai cậu mua xong là tôi về luôn đấy, mười lăm tệ nhé.”
Khương Thanh Diễn vừa lấy điện thoại ra thì nghe một tiếng “tít”, Bùi Sâm đã quét mã thanh toán. Hắn chưa vội nhập số tiền, mà quay đầu hỏi anh: “Còn muốn mua gì nữa không?”
Điều kiện gia đình của Tiêu Khoát cũng tương tự Khương Thanh Diễn, lại đều là con trai nên thường mua sắm online, ăn uống cũng thay phiên trả tiền. Tuy chỉ là món đồ mười mấy tệ, nhưng đây thật sự là lần *****ên trong nhiều năm qua Khương Thanh Diễn được người khác ngoài người nhà chủ động quét mã trả tiền cho mình.
Cảm giác rất mới lạ, cũng rất… khó tả.
“Không, thế này là đủ rồi.” Khương Thanh Diễn cầm hộp cà phê trên quầy lên.
Bên cạnh là một thùng lớn đầy kẹo mút đủ màu, Bùi Sâm tiện tay lấy vài cái: “Thêm mấy cái này nữa.”
“Được rồi, tổng cộng hai mươi lăm tệ.”
Ngày nào bệnh viện cũng đông người ra vào, nhưng cô bán hàng có ấn tượng đặc biệt sâu với Bùi Sâm. Tuy không rõ chuyện hắn quyên góp thiết bị cho bệnh viện, nhưng một người đàn ông cao lớn tuấn tú bế một nhóc con ngoan ngoãn đáng yêu đi mua sữa thì quả thật quá dễ nhớ: “Mua cho bạn nhỏ à?”
“Ừm.” Bùi Sâm trả tiền, không nói thêm gì, cùng Khương Thanh Diễn lên lầu.
Khương Thanh Diễn vào văn phòng bật đèn, cúi người lấy hai ly giấy từ dưới bình nóng lạnh, xé bao cà phê: “Anh hôm nay chẳng ăn gì, xem thử trong tủ đồ ăn vặt của tôi có gì muốn ăn không.”
Bùi Sâm chẳng có khẩu vị, nhưng vẫn đi tới mở tủ. Khương Thanh Diễn tranh thủ lúc hứng nước liếc nhìn sang, thấy Bùi Sâm đang cho hết mấy cây kẹo mút vừa mua vào tủ.
Lúc chiều mở cửa văn phòng ra, trông thấy môi Khương Thanh Diễn gần như chẳng còn sắc máu, bên cạnh còn vứt hai ống glucose, trong lòng Bùi Sâm cảm thấy rất khó chịu.
“Uống đi.” Không có que khuấy, Khương Thanh Diễn cuộn bao cà phê lại, khuấy vài cái trong ly giấy rồi đẩy cho Bùi Sâm một ly.
Cà phê pha sẵn tỏa mùi bột kem béo ngậy, Khương Thanh Diễn bình thường cũng ít uống, nhưng hôm nay mệt đến mức chịu không nổi. Anh hai tay ôm ly, thổi thổi, cúi đầu uống một ngụm rồi cau mày “chậc” một tiếng: “Dở thật.”
Anh ngồi trên ghế, Bùi Sâm cầm ly đứng dựa vào bàn, cúi đầu nhìn anh, hai người rất gần nhau. Một lúc sau, Bùi Sâm mới mở miệng: “Nhìn cậu không giống như vẻ ngoài lắm.”
“Đang khen tôi à?” Tay Khương Thanh Diễn rất ấm, ngẩng đầu nhìn Bùi Sâm, mà trùng hợp là Khương Thanh Diễn cũng cảm thấy vậy.
Khóe môi Bùi Sâm hơi cong: “Lần đầu gặp cậu…”
“Đừng nhắc đến lần đầu.” Khương Thanh Diễn lập tức nhíu mày cắt lời hắn.
Nụ cười nơi khóe môi Bùi Sâm sâu hơn một chút, đổi cách nói: “Cậu không giống bác sĩ hỗ trợ y tế lắm.”
Chỉ nhìn bề ngoài thì thấy da dẻ Khương Thanh Diễn trắng trẻo, động tác cử chỉ toát lên khí chất công tử nhà giàu, nhìn ra xuất thân khá giả, chưa từng chịu khổ. Trực tiếp thanh toán mười ngàn tiền phòng đối với anh cũng là chuyện bình thường. Thế mà hôm nay lại ngồi trong văn phòng, ăn mì ăn liền, uống cà phê pha sẵn, hoàn toàn không hợp chút nào.
“Tôi đúng là khá lắm chuyện thật. Nhưng vì công việc mà, nhiều khi không có để mà kén chọn.” Khương Thanh Diễn hiểu ý hắn, uống cạn ly cà phê, rồi liếc sang ly của Bùi Sâm vẫn chưa động: “Anh có uống không?”
Bùi Sâm rút tay lại không cho anh lấy: “Một ly là đủ rồi.”
Khương Thanh Diễn dùng đầu lưỡi liế/m nhẹ khóe môi, bên tai là giọng trầm thấp của Bùi Sâm nghe như có độc, khiến anh không tự chủ được mà xoa xoa vành tai, lảng sang chuyện khác: “Ông chủ Bùi mở khu nghỉ dưỡng lớn như thế, chắc cũng từng trải qua nhiều chuyện không dễ dàng gì.”
Câu này Bùi Sâm không biết trả lời sao, chưa ai từng hỏi hắn. Người ta chỉ nói hắn trẻ tuổi thành đạt, đoán hắn có gia thế đồ sộ.
“Cũng tạm.” Trầm mặc một lúc, Bùi Sâm mới mở miệng.
Không có ai là dễ dàng cả, Khương Thanh Diễn hiểu điều đó nên không hỏi tiếp nữa. Hai người tán gẫu vu vơ vài câu, rất có chừng mực, không ai đụng đến chuyện riêng tư của đối phương. Mãi đến khi kim đồng hồ trên tường chỉ bốn giờ sáng, Khương Thanh Diễn rốt cuộc không trụ nổi nữa, gối tay lên bàn ngủ thiếp đi.
Trăng sáng treo lửng lơ trên bầu trời, bị mây che mất một nửa. Tư thế ngủ này chắc chắn không ngon giấc, Bùi Sâm sợ đánh thức anh nên không tắt đèn, cởi áo khoác đắp lên vai anh, rồi vòng qua ngồi xuống ghế đối diện.
Khương Thanh Diễn đã nói sẽ ở lại với hắn, thì anh đã thực sự làm vậy. Dưới ánh đèn, bóng Bùi Sâm đổ dài lên mặt bàn, che đi cảm xúc nơi đáy mắt hắn. Không kìm được, hắn lại nhớ tới cái ôm mà Khương Thanh Diễn dành cho mình chiều nay.
Khương Thanh Diễn bị tiếng điện thoại rung đánh thức, ngồi dậy xoay cổ một vòng, mới phát hiện áo khoác trên vai là của Bùi Sâm.
Bùi Sâm đang đứng ở cửa sổ nghe điện thoại, sợ làm phiền nên hạ thấp giọng, quay lưng về phía anh. Lúc hắn không để ý, Khương Thanh Diễn nghiêng đầu dùng sống mũi khẽ dụi lên áo khoác, mùi nước giặt thơm dịu dàng lan vào mũi.
Tối qua Vương Mai đã về nhà cùng Kỳ Nam, nhưng người già mà, về đến nhà nhìn căn phòng trống rỗng liền thấy buồn bã. Kỳ Nam ngủ ở sofa phòng khách, vừa mở mắt ra đã thấy Vương Mai mặc đồ chỉnh tề, ngồi bên giường suốt hơn hai tiếng đồng hồ.
“Tôi chỉ muốn hỏi cậu muốn ăn sáng cái gì.” Kỳ Nam vừa lái xe vừa nói, “Bác sĩ Khương hôm nay chắc phải đi làm nhỉ? Tôi mua luôn cho các cậu hai phần, lười xuống xe quá.”
Đằng sau vang lên tiếng ho khẽ, Bùi Sâm ngoái đầu lại thì thấy Khương Thanh Diễn đã đứng dậy, dựa vào bình nóng lạnh.
“Kỳ Nam hỏi cậu muốn ăn gì sáng nay.”
“Ăn gì cũng được.” Khương Thanh Diễn cảm thấy cổ họng khô rát, cúi đầu uống thêm một ngụm nước nóng.
Cúp điện thoại, Khương Thanh Diễn trả lại áo khoác cho Bùi Sâm: “Dì Mai sắp tới à?”
Bùi Sâm nhận lấy áo, hình như trên đó vẫn còn vương chút hơi ấm từ cơ thể Khương Thanh Diễn: “Cổ họng khó chịu à?”
“Không sao.” Khương Thanh Diễn uống nốt nửa cốc nước, đặt lên bàn, “À đúng rồi, tôi có chuyện muốn bàn với anh.”
Trong văn phòng có sẵn bộ đồ vệ sinh dùng một lần, hai người vào nhà vệ sinh bệnh viện rửa mặt đánh răng. Khương Thanh Diễn ngậm bàn chải, đầy miệng bọt kem đánh răng, khó khăn nói từng chữ: “Sau khi chú Từ chuyển vào phòng bệnh, tôi muốn sắp xếp ông ấy vào Lão khoa. Ông ấy có nhiều bệnh nền, mà thường thì người trên sáu mươi tuổi lại không chỉ mắc một bệnh, chúng tôi sẽ đề nghị vào Lão khoa để xác định hướng điều trị tổng thể.”
Bùi Sâm cúi người hứng một vốc nước rửa mặt, nước lạnh khiến người thức trắng cả đêm tỉnh táo hẳn ra. Trong gương, hai người đứng sóng vai với nhau, mặt Bùi Sâm vẫn còn đọng giọt nước, sắc mặt lại có vẻ tỉnh táo hơn Khương Thanh Diễn đã ngủ mấy tiếng.
“Cậu quyết đi.” Bùi Sâm nói, “Cậu là bác sĩ, cậu sắp xếp là được.”
Khương Thanh Diễn nhìn hắn qua gương, khẽ cong mắt cười: “Được.”
Kỳ Nam mua cháo và vài cái bánh bao hấp theo yêu cầu của Bùi Sâm, cổ họng Khương Thanh Diễn đau nên chỉ ăn được mấy thìa cháo.
Chín giờ sáng, ICU thông báo có thể đưa bệnh nhân đi. Nhân viên chăm sóc trực tiếp chuyển Từ An sang Lão khoa. May mà hiện tại bệnh nhân khoa này không nhiều, Khương Thanh Diễn đã dặn trước, sắp xếp cho ông vào phòng đơn.
Từ An đã tỉnh nhưng rất yếu, vừa mở mắt thấy Vương Mai liền đưa tay ra, nước mắt Vương Mai lập tức trào ra, ngồi xuống ghế bên cạnh, nắm lấy tay ông mà không thốt nên lời.
Ở độ tuổi này mà vẫn có thể nắm tay nhau chặt như thế thực sự không còn nhiều. Từ An nhìn bà, môi khẽ mấp máy yếu ớt: “Đêm qua bà không ngủ à?”
“Ngủ rồi mà.” Vương Mai nghẹn ngào, “Lão Từ, sau này ông đừng dọa tôi như vậy nữa. Ông mà còn thế nữa, tôi thật sự sẽ giận đó.”
Ánh mắt Từ An không còn thần sắc, nhưng lại tràn đầy yêu thương. Ông mỉm cười yếu ớt, an ủi: “Tôi sai rồi.”
Kỳ Nam nghiêng đầu, thấp giọng nói với Bùi Sâm: “Chúng ta có vẻ hơi thừa nhỉ, ra ngoài hút điếu thuốc không?”
Hai người đàn ông đứng đây đúng là hơi chướng mắt, mà cái chính là hai người lại bị hai ông bà coi như không khí. Ra đến hành lang cầu thang, Kỳ Nam đưa cho Bùi Sâm một điếu thuốc.
“Ông ấy bị sao thế?” Kỳ Nam rít một hơi, hỏi.
Bùi Sâm nhìn anh ta: “Chẳng phải đã nói rồi à, viêm cơ tim cấp.”
Kỳ Nam cười khẩy: “Thôi đi, câu đó dì Mai còn tin, chứ lừa tôi sao được.”
Bọn họ quen nhau nhiều năm, hiểu rõ nhau đến từng ánh mắt. Chỉ từ cách Bùi Sâm nhìn Từ An, Kỳ Nam đã nhận ra có chuyện.
Trong cầu thang, tiếng nói vang vọng, Bùi Sâm cúi đầu hút thuốc. Kỳ Nam chờ càng lâu càng bồn chồn, vừa định mở miệng hỏi tiếp thì Bùi Sâm nói: “Ung thư gan giai đoạn cuối.”
Tàn thuốc rơi trúng lòng bàn tay, Kỳ Nam đau đến mức hít vào một hơi lạnh, trừng mắt nhìn Bùi Sâm như thể không quen biết người trước mặt nữa. Mãi mới thốt lên được một câu: “Còn chữa được không?”
“Khương Thanh Diễn nói điều trị không còn ý nghĩa gì nữa.” – Bùi Sâm nhìn xuống nền gạch dưới chân, “Nói là phát hiện khi khám sức khỏe, chú Từ chắc đã biết từ lâu rồi, nhưng không nói với dì Mai.”
Không gian lại rơi vào yên lặng, chỉ còn tiếng thở gấp của Kỳ Nam. Anh ta nhìn chằm chằm Bùi Sâm, có lẽ vì kìm nén quá mức mà vành mắt nhanh chóng đỏ hoe.
“Mẹ nó.” Kỳ Nam đè mạnh nửa điếu thuốc còn lại vào thùng rác, hai tay xoa mặt, “Sao lại thành ra thế này.”
“Thu dọn cảm xúc lại đi, đừng để dì Mai nhìn thấy.” Bùi Sâm nhìn trạng thái của anh ta.
Kỳ Nam lắc đầu: “Tôi dọn không nổi, về nhà trấn tĩnh một lúc, tối quay lại.”
Anh ta hít sâu một hơi: “Tối qua cậu không ngủ phải không, tối nay về nghỉ đi, tôi ở đây canh chừng.”
Khương Thanh Diễn cả ngày đầu óc choáng váng, cố gắng trụ lại suốt buổi khám, đến gần giờ tan ca mới thấy toàn thân lạnh run. Ban đầu định đi thẳng đến khoa cấp cứu lấy thuốc, nhưng thật sự không còn sức, khoác áo lên, lấy điện thoại từ ngăn kéo ra, mới phát hiện có hai cuộc gọi nhỡ từ Bùi Sâm.