Thử Xem - Mộc Chi Hướng Bắc

Chương 15

Tắt máy tính và đèn xong, Khương Thanh Diễn vừa mở cửa đi ra ngoài vừa gọi lại cuộc điện thoại ban nãy. Thế nhưng vừa bước ra khỏi văn phòng, anh liền khựng lại.

Khu vực chờ khám đã không còn ai, chỉ còn một bóng người ngồi ở hàng ghế thứ hai. Màn hình điện thoại của người đó đang sáng, hiển thị đúng số của Khương Thanh Diễn.

Thấy anh bước ra, Bùi Sâm đứng dậy bước tới: “Tan ca rồi à?”

“Sao anh lại ở đây?” Khương Thanh Diễn đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt, đuôi mắt hoe đỏ, cả buổi chiều ho không ngớt nên giọng cũng đã khàn đi.

“Cảm rồi hả?” Sắc mặt Bùi Sâm trầm xuống, cúi đầu nhìn anh: “Tôi đưa cậu đi phòng cấp cứu lấy thuốc.”

Khương Thanh Diễn thức trắng một đêm, giờ khó chịu đến mức chẳng buồn nhúc nhích, mắt lim dim lắc đầu: “Tôi muốn về ngủ một chút.”

“Có sốt không?” Bùi Sâm hỏi.

Nếu là Bùi Đoá Đoá thì chắc đã sớm đưa đầu ra cho hắn sờ rồi. Nhưng dẫu sao hai người họ vẫn chưa thân thiết đến mức ấy, Bùi Sâm chỉ hỏi một câu rồi thôi.

Toàn thân Khương Thanh Diễn lạnh toát, ang cũng cảm thấy mình chắc là đang sốt, bèn khoát tay, kéo khóa áo khoác lên tận cổ, lại nhẹ giọng nhấn mạnh: “Không sao đâu, tôi muốn đi về.”

Trong mắt Bùi Sâm lộ ra chút lo lắng, thấy anh thực sự trông không còn sức lực, hắn cũng không cố ép nữa. May mà xe hắn đậu ngay gần đó, Bùi Sâm vòng qua mở cửa ghế phụ, Khương Thanh Diễn không từ chối, cúi người chui vào trong.

Từ bệnh viện về khu nghỉ dưỡng không xa, nhưng giờ này xe cộ khá đông. Bùi Sâm nhân lúc kẹt xe ở đầu ngã tư liếc nhìn sang Khương Thanh Diễn, trong xe chỉ còn tiếng ho khẽ vang lên từng đợt. Anh vẫn nhắm mắt, đầu tựa vào cửa xe, giữa lông mày nhíu chặt, nhìn là biết đang rất khó chịu.

Tan học xong, Bùi Đoá Đoá đi xe đưa rước học sinh về thẳng nhà, thấy Mễ Hòa, cậu bé lập tức chạy lao đến, nhào ngay vào lòng cô.

“Nặng quá, y như một quả pháo nhỏ vậy.” Mễ Hòa đón lấy cậu bé, “Đi thôi, về nhà.”

Bùi Đoá Đoá khua khua đôi chân ngắn: “Ba đâu rồi ạ? Chú Khương đâu rồi ạ?”

“Ba con về rồi, chú Khương cũng vậy.” Mễ Hòa giải thích: “Chú Khương bị bệnh, vừa về là lên gác nghỉ ngơi rồi. Con nhớ ngoan ngoãn, đừng nghịch nhé.”

Trong khu nghỉ dưỡng có không ít quán ăn do người địa phương mở, hương vị chuẩn mà không gian cũng dễ chịu. Nếu du khách không đi tham quan xung quanh thì thường sẽ quay về ăn tối ở đây. Bùi Đoá Đoá len giữa đám đông chạy vào sân nhỏ, đúng lúc Bùi Sâm vừa tắm xong đi xuống lầu, liền đón gọn cậu bé đang nhào tới.

“Ba ơi!” Bùi Đoá Đoá ôm eo Bùi Sâm: “Chú Khương bị bệnh thật hả ba?”

Bùi Sâm cúi đầu nhìn cậu bé: “Ừ, mấy hôm nay chú Khương mệt lắm.”

Bùi Đoá Đoá nhăn đôi mày nhỏ: “Bác sĩ cũng bị bệnh được hả ba?”

Bùi Sâm thấy con trai mình quả là có lối suy nghĩ kỳ lạ: “Bác sĩ cũng là người thường thôi con, tất nhiên là bệnh được rồi.”

Trong cái đầu bé xíu của Bùi Đoá Đoá lại nảy ra một suy nghĩ to đùng, rửa tay xong liền chạy ra quầy, lấy một hộp miếng dán hạ sốt của mình: “Nếu chú Khương bị sốt thì ba lấy cái này dán cho chú nha.”

Mãi đến sau bữa tối, Khương Thanh Diễn vẫn chưa xuống lầu. Nhớ tới dáng vẻ hơi loạng choạng khi anh mới về, Bùi Sâm có chút không yên tâm, bèn lên lầu đứng ngoài cửa phòng một lúc, sau đó gọi điện cho Khương Thanh Diễn.

Chuông vang lên từ trong phòng, mãi mới được bắt máy. Trong điện thoại yên lặng vài giây rồi mới truyền đến một tiếng “alo” lí nhí của Khương Thanh Diễn.

Giọng anh gần như không còn nghe ra tiếng, khàn đặc như đang cào vào tai Bùi Sâm. Bùi Sâm đưa tay gõ nhẹ lên cửa: “Mở cửa cho tôi nhé.”

Bác sĩ Khương đang sốt nên phản ứng chậm vô cùng, nằm cuộn tròn trong chăn mở mắt ra trong mơ hồ. Mãi đến khi chuông điện thoại và tiếng gõ cửa vang lên đồng thời một lần nữa, anh mới chậm rãi kéo chăn ra, chân mềm nhũn lết tới cửa mở khóa.

Trong phòng không bật điều hòa, vừa mở cửa ra đã lạnh hơn cả hành lang. Mặt Khương Thanh Diễn đỏ bừng nhưng môi lại trắng bệch, tóc tai rối bù, rõ là vừa chui từ trên giường dậy. Không hổ danh là bác sĩ Khương là người chú trọng tiểu tiết, dù có khó chịu đến mấy cũng nhất quyết thay đồ ngủ cho đàng hoàng.

Bùi Sâm chẳng màng quan hệ giữa hai người đang ở mức nào nữa, hắn trực tiếp đưa tay áp lên trán Khương Thanh Diễn.

“Sốt cao quá, mặc thêm áo vào, tôi đưa cậu tới bệnh viện.” Lòng bàn tay nóng hầm hập, Bùi Sâm không nói một lời, lách qua người Khương Thanh Diễn đi vào phòng.

Khương Thanh Diễn biết tình trạng của mình không đến mức phải vào viện, cũng chẳng buồn đôi co, theo sau Bùi Sâm bước vào phòng, yếu ớt chỉ tay vào mình: “Bác sĩ chẳng phải đang đứng đây à? Tôi uống viên thuốc hạ sốt là được.”

Anh sốt đến mức toàn thân rã rời, vừa nằm xuống chiếc ghế lười đã nói giống y đúc Bùi Đóa Đóa khi không muốn đi bệnh viện: “Tôi mệt lắm.”

Chẳng qua là Khương Thanh Diễn rõ ràng biết cách khiến người khác mềm lòng hơn cả Bùi Đoá Đoá, không khóc, không la, không quơ chân đạp tay loạn xạ, chỉ dùng đôi mắt ấy nhìn hắn chằm chằm, thế mà lại khiến Bùi Sâm chẳng còn nổi giận nổi.

Hắn chưa từng biết mình lại chịu thua theo kiểu này.

Não Khương Thanh Diễn đã chẳng còn tỉnh táo, chỉ thấy chiêu bài làm nũng lần đầu dùng đã có hiệu quả. Mơ hồ cảm thấy Bùi Sâm lại sờ trán mình một lần nữa, sau đó lấy điện thoại ra gọi một cuộc, nói gì anh cũng nghe không rõ. Vài phút sau, có tiếng gõ cửa vang lên, là Mễ Hòa mang tới một chiếc hộp y tế màu trắng.

Bùi Sâm tiện tay đóng cửa lại, rót nửa cốc nước ấm, Khương Thanh Diễn đã nhắm mắt lại lần nữa.

“Bác sĩ Khương.” Bùi Sâm cúi người xuống, dùng thân cốc thủy tinh ấm nóng nhẹ nhàng áp lên mặt Khương Thanh Diễn.

Nhiệt độ ấy thật sự dễ chịu đối với gương mặt nóng hổi, Khương Thanh Diễn vô thức khẽ hừ một tiếng, vươn tay nắm lấy cổ tay Bùi Sâm.

Bùi Sâm khựng lại, bàn tay đặt trên cổ tay anh mang theo nhiệt độ bất thường, ngón tay thon dài, móng tay được cắt gọn gàng, trắng hơn hắn mấy tông, vừa vặn che kín vết sẹo dữ tợn kia.

Đó là một vết sẹo lồi rất xấu xí và đáng sợ, năm đó hắn khâu ở một phòng khám nhỏ, đường chỉ loằng ngoằng chẳng ra đâu vào đâu, trông như một con rắn hung ác đang phục sẵn trên cổ tay. Lần *****ên Bùi Sâm bế Bùi Đóa Đóa từ tay Vương Mai, cậu bé tròn mắt nhìn xong đã khóc òa lên vì sợ, nhất quyết không chịu nhận người ba này.

Khương Thanh Diễn tựa đầu lên lưng ghế sofa, dùng ngón tay khẽ vu.ốt v.e cổ tay Bùi Sâm, giây sau bàn tay ấy đã bị hất ra. Anh bất mãn mở mắt nhìn hắn.

“Uống thuốc hạ sốt đi.” Bùi Sâm đưa viên thuốc trong tay cho Khương Thanh Diễn.

Viên thuốc mang theo vị đắng nhanh chóng lan ra nơi đầu lưỡi, bác sĩ Khương bình thường vung tay một cái là kê được đơn thuốc, giờ lại lè lưỡi nhăn mặt, uống mấy ngụm nước ấm từ tay Bùi Sâm, rồi trượt người sang một bên, nằm im re trên sofa.

Có lẽ là nhờ thuốc hạ sốt, đêm đó Khương Thanh Diễn ngủ rất sâu, chỉ là giữa chừng vẫn luôn mơ mơ màng màng, còn toàn là ác mộng , lúc thì cảm thấy có một bàn tay kỳ lạ chạm lên trán mình, lúc thì lại như đang nằm giữa đại dương, toàn thân ướt sũng.

Mãi đến gần mười giờ sáng, anh mới mơ màng tỉnh lại, ga giường đã ướt sũng, chỉ trở mình nhẹ thôi cũng thấy khó chịu. Anh đưa tay lên sờ trán, mới phát hiện trên đó dán một miếng gì đó nhỏ nhỏ, gỡ xuống xem, là một miếng dán hạ sốt màu xanh có hình Ultraman, nhìn chiều dài thì biết ngay là loại cho trẻ con.

Anh cảm thấy chắc mình đã hạ sốt rồi, nhưng cơ thể vẫn chẳng có chút sức lực nào, nằm trên giường cũng thấy trời đất quay cuồng.

Nằm trên giường…

Khương Thanh Diễn đột ngột mở to mắt. Dù hôm qua sốt cao thật, cũng không đến mức mất trí nhớ chứ? Sau khi Bùi Sâm cho anh uống thuốc, rõ ràng là anh nằm trên sofa, sao lại chuyển lên giường?

Dựa vào độ ẩm của ga giường có thể phán đoán sơ bộ là anh được đưa lên giường trước khi thuốc phát huy tác dụng, mà thuốc thường có hiệu quả sau khoảng nửa tiếng uống vào. Suy ra là anh đã ngủ cả đêm trên giường.

Vậy là Bùi Sâm đưa anh lên giường? Đưa bằng cách nào?

Bác sĩ Khương nghĩ mãi cũng không ra, nằm một lúc bèn từ bỏ, dứt khoát dậy tắm nước nóng, sấy khô tóc, thay đồ rồi xuống lầu.

Lúc này hầu hết du khách đều đã ra ngoài đi chơi, Mễ Hòa hiếm khi được thảnh thơi ngồi trên sofa nghịch điện thoại. Vừa liếc thấy có người từ cầu thang đi xuống, cô lập tức vui vẻ đứng dậy.

“Bác sĩ Khương, anh dậy rồi à?” Mễ Hòa đặt điện thoại xuống, “Cảm thấy đỡ chút nào chưa?”

Từ tối qua đến giờ hầu như không ăn gì, Khương Thanh Diễn cảm thấy mình chẳng còn chút sức nào, phải vịn tay vào lan can cầu thang mà đi xuống: “Đỡ nhiều rồi.”

“Dì ơi, bác sĩ Khương xuống rồi, nấu bát mì giúp anh ấy nhé!” Mễ Hòa quay đầu gọi vào bếp.

“Thật ngại quá.” Khương Thanh Diễn đi tới, ngồi xuống đầu kia của sofa.

Mễ Hòa cười nói: “Không sao đâu, sáng nay ông chủ còn đặc biệt dặn dì phải nấu cho anh bát mì nước thanh đạm, nguyên liệu chuẩn bị sẵn cả rồi, chỉ chờ anh dậy để nấu thôi.”

Sắc mặt anh vẫn nhợt nhạt, cả người mang theo khí sắc bệnh tật, yếu ớt lộ rõ. Mễ Hòa nhìn Khương Thanh Diễn mấy giây, thầm nghĩ với dáng vẻ khiến người ta xót xa như vậy, cũng chẳng trách được ông chủ tối qua phải ở trong phòng người ta chăm sóc đến nửa đêm.

“Bác sĩ Khương, hôm nay anh xin nghỉ à?” Mễ Hòa hỏi.

Khương Thanh Diễn lắc đầu: “Hôm nay tôi được nghỉ luân phiên.”

Mễ Hòa yên tâm: “Vậy thì tốt rồi, lát nữa anh ăn xong nhớ về phòng nghỉ thêm chút nữa nha.”

Khương Thanh Diễn mỉm cười đáp lời, liếc nhìn ra sân mấy cái, nhưng không thấy bóng dáng Bùi Sâm đâu.

Bình thường mỗi lần Bùi Sâm đi cùng Tằng Chấn đều là hắn lái xe. Nhưng hôm nay hắn ngồi ghế phụ, bên tay là hai cốc cà phê lúc sáng Mễ Hòa nhất quyết bắt họ mang đi, mỗi người một cốc, rất công bằng.

Ánh mặt trời gay gắt, Tằng Chấn kéo tấm che nắng xuống, liếc nhìn Bùi Sâm. Dù có kính râm che mắt, nhưng chỉ nhìn dáng ngồi hơi buông thả cũng biết Bùi Sâm có chút mệt mỏi.

“Anh Bùi, nếu mệt thì ngủ một lát đi.” Tằng Chấn nói, “Tối qua anh cũng đâu ngủ được bao lâu.”

Bùi Sâm đúng là hơi buồn ngủ. Hôm qua phải đợi đến khi nhiệt độ Khương Thanh Diễn hoàn toàn trở lại bình thường, hắn vẫn không yên tâm, ngồi trông thêm một lúc trên sofa, đến qua nửa đêm mới rời khỏi. Sáng nay lại hẹn đi họp bàn việc xây dãy phòng học mới với chính quyền thôn, trời còn chưa sáng đã lên đường, tính ra Bùi Sâm chỉ ngủ được hơn bốn tiếng.

“Không sao.” Bùi Sâm không quen ngủ ghế phụ khi người khác lái xe. Hơn nữa đường núi khó đi, có người phụ theo dõi vẫn tốt hơn. Hắn cầm cà phê lên uống một ngụm, nhăn mặt đặt xuống ngay.

Tằng Chấn cười mấy tiếng: “Cà phê của Tiểu Mễ đúng là dở thật, anh đừng gắng uống.”

Ly của cậu ta vẫn đầy nguyên, chưa hề động vào.

“Cũng đúng.” Bùi Sâm cúi đầu nhìn ly cà phê trong tay, lại bất giác nhớ đến ánh mắt thèm thuồng của Khương Thanh Diễn hôm ở bệnh viện khi nhìn ly cà phê pha sẵn trong tay hắn.

“Tốt thật nhỉ, sang năm đám học sinh tiểu học trong thôn có dãy nhà học đàng hoàng rồi.” Tằng Chấn vốn là đứa trẻ lớn lên ở đây, vì điều kiện quá khó khăn nên gần như không được đi học đàng hoàng. Nghe nói Bùi Sâm bỏ tiền xây dãy phòng học mới, thế nào cũng đi theo giúp chạy đôn đáo, xúc động nói: “Anh Bùi, anh thật sự tốt bụng quá, nếu có một ngày anh rời khỏi Lạc Ba, chắc đến cả thị trưởng cũng phải chạy đến khóc mà tiễn anh.”

Bùi Sâm không biểu lộ gì, quay đầu nhìn vách núi trơ trọi bên đường, một lúc lâu sau mới nói: “Tôi sẽ không bao giờ rời đi.”

Bình Luận (0)
Comment