Thử Xem - Mộc Chi Hướng Bắc

Chương 16

Lời vừa dứt, trong xe lại rơi vào im lặng. Nhân lúc xe rẽ cua, Tằng Chấn không nhịn được liếc Bùi Sâm một cái.

Cậu ta là đứa trẻ nghèo lớn lên ở thôn quê, không học hành bao nhiêu, cũng chẳng có văn hóa gì. Người như cậu ta ở Lạc Ba, nơi tài nguyên giáo dục vô cùng khan hiếm, nhưng cậu ta không hề thấy mình thấp kém. Khi đó cậu ta chỉ muốn tìm một chỗ làm nuôi thân, nghe người ta nói khu nghỉ dưỡng quy mô lớn, chắc chắn cần tuyển người nên mới đến thử.

“Cũng là vận may thôi. Lúc tới đúng lúc gặp anh Bùi ngoài cổng, anh Bùi thấy anh ấy nhanh nhẹn lại thật thà, nên để anh ấy làm ở Lộc Minh.”

Trong sân, Khương Thanh Diễn cúi đầu múc một thìa canh, canh ninh từ xương, dì còn cẩn thận hớt lớp dầu mỡ phía trên, vị thanh ngọt vô cùng.

Mễ Hòa ôm hai tay quanh chiếc cốc, mắt lim dim: “Nhưng Tằng Chấn thật sự rất tốt mà, lại còn đẹp trai nữa, đúng không?”

Cô gái nhỏ không hề che giấu tình cảm với bạn trai chút nào. Khương Thanh Diễn bật cười: “Vậy hai người quen nhau thế nào? Trông em không giống người Lạc Ba.”

Mễ Hòa có dáng vẻ điển hình của người miền Nam, nhỏ nhắn, nước da trắng trẻo. Dù thời gian tiếp xúc không nhiều, Khương Thanh Diễn vẫn nhìn ra cô từng học hành tử tế, lời ăn tiếng nói có suy nghĩ riêng, chắc chắn là một cô gái độc lập, có tư tưởng.

Mễ Hòa chống cằm bằng một tay, nghe vậy mặt hơi đỏ lên: “Em đến du lịch năm hai đại học, nghe người ta nói Lộc Minh đẹp lắm, nên đặt phòng trước một tháng. Hôm đó Tằng Chấn là người đến đón em, rồi bọn em quen nhau từ đấy.”

Khương Thanh Diễn gắp một đũa mì, ngẩng đầu nhìn cô cười hỏi: “Rồi trúng tiếng sét ái tình, tốt nghiệp xong liền dọn đến đây luôn?”

“Anh Bùi nói anh biết à?” Mễ Hòa ngạc nhiên hỏi.

“Tôi tự đoán thôi.” Khương Thanh Diễn nghiêng đầu, ho vài tiếng, Mễ Hòa vội vàng đưa cho anh một tờ khăn giấy.

“Cũng đúng, anh Bùi chắc không nhiều chuyện mấy cái này đâu, anh ấy không phải kiểu người như vậy.” Mễ Hòa nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.

Vì ho nên mặt Khương Thanh Diễn cũng hơi ửng đỏ. Đồng tử của anh dưới ánh nắng mặt trời ánh lên sắc nâu nhạt dịu dàng, anh hỏi: “Vậy anh ấy là kiểu người thế nào?”

Câu hỏi này thật ra nhiều người từng hỏi Mễ Hòa. Các cô gái tới nghỉ đều rất có cảm tình với kiểu đàn ông như Bùi Sâm, lạnh lùng, ít nói, đầu đinh ngầu ngầu, lại là ông chủ khách sạn, kiểu gì cũng có sức hút. Chưa kể còn có cậu nhóc Bùi Đóa Đóa dễ thương tăng thêm điểm cộng. Không ít khách đùa nói rằng để cho họ làm mẹ kế cậu bé cũng không phải là không thể.

“Ông chủ nhà em ấy, nói sao nhỉ…” Mễ Hòa suy nghĩ cẩn thận rồi nói, “Em thấy anh ấy giống một cái cây. Một cái cây bám rễ ở Lạc Ba. Có anh ấy ở đó, hình như chuyện gì cũng giải quyết được.”

Cách ví von ấy rất đặc biệt, khiến người ta bất ngờ. Khương Thanh Diễn ăn được nửa bát mì, nhưng anh thực sự không có khẩu vị, cúi đầu dùng đũa khuấy nhẹ trong bát.

“A! Suýt nữa thì quên! Em còn phải qua quán cà phê học nữa!” Mễ Hòa liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại, vội vàng đứng dậy: “Bác sĩ Khương, em đi trước nhé. Dịch vụ phòng anh khỏi lo, dì dọn phòng xử lý hết rồi. Có việc gì anh cứ gọi em, em quay về trong mười phút!”

Giờ này quầy lễ tân cũng không có khách, Khương Thanh Diễn thấy cô gái hớn hở rời đi, anh khẽ đáp một tiếng: “Mau đi đi.”

Mễ Hòa xách theo chiếc bình giữ nhiệt rồi chạy đi. Khương Thanh Diễn còn lại một mình, anh ngồi dưới nắng ấm, bát mì nóng trong tay khiến cả người anh cũng thấy ấm áp. Nắng thế này, cộng thêm cảm lạnh khiến anh lười nhác tựa vào ghế, lim dim mắt chẳng muốn động đậy.

Nhịp sống ở Dương Châu rất nhanh, hơn nữa nhà họ Khương làm kinh doanh, cha anh luôn dạy rằng thời gian là tiền bạc. Từ nhỏ Khương Thanh Diễn đã sống trong guồng quay như thế. Đây là lần *****ên anh ngẩng đầu đón nắng rồi quên cả thời gian như bây giờ.

Nếu không phải điện thoại rung lên trên bàn, có lẽ vài phút nữa Khương Thanh Diễn đã ngủ quên.

Cuộc gọi video đến từ Bùi Sâm.

Khác với sự yên tĩnh bên Khương Thanh Diễn, đầu dây bên kia của Bùi Sâm lại khá ồn ào, điều kiện cũng tệ hơn. Phía sau hắn là một quán ăn trông chẳng ra gì, còn nghe thấy Tằng Chấn đang lớn tiếng gọi món.

“Đang ở dưới lầu à?” Bùi Sâm nhìn một vòng, thấy Khương Thanh Diễn đang ngồi trong sân.

“Ừm, vừa ăn mì xong, dì nấu.” Khương Thanh Diễn lười nhác, dựng điện thoại lên dựa vào hộp khăn giấy.

“Còn sốt không? Nếu chưa hết thì đi viện đi.” Bùi Sâm nói.

Khương Thanh Diễn cười lười biếng: “Hết rồi, hai người đang ở đâu thế?”

Tằng Chấn gọi món xong ngồi xuống cạnh Bùi Sâm, nhìn thấy Khương Thanh Diễn trên màn hình, liền đáp: “Bọn tôi đang ở trên thôn.”

Khương Thanh Diễn không hỏi thêm, Bùi Sâm nhìn anh qua màn hình: “Trên bàn lễ tân có để hộp thuốc, trong đó có mấy loại thuốc cảm. Cậu là bác sĩ, xem loại nào hợp thì uống. Cần mua thêm gì thì quanh đó có tiệm thuốc.”

Bầu trời cuối thu trong lành, hít sâu một hơi cũng ngửi thấy mùi không khí khô lạnh. Khương Thanh Diễn nhấp ngụm nước: “Cảm thì uống nhiều nước ấm là được rồi.”

Anh là bác sĩ, anh nói sao thì là vậy, Bùi Sâm không cãi lại. Khương Thanh Diễn duỗi lưng, cầm điện thoại đứng dậy, thì từ xa truyền đến vài tiếng cười nói vui vẻ, lẫn với tiếng bánh xe vali lăn trên nền gạch, mỗi lúc một gần, cuối cùng dừng lại ở cổng sân.

“Đây rồi! Lộc Minh! Có tên biển hiệu luôn!”

Khương Thanh Diễn quay đầu nhìn lại, khoảng sáu bảy cô gái trạc tuổi Mễ Hòa, mỗi người kéo theo một chiếc vali to. Trên mặt ai cũng mang nét háo hức giống nhau, chưa vội vào ngay mà đứng bên biển hiệu của Lộc Minh chụp một tràng ảnh.

Một cô gái trong nhóm hé đầu nhìn vào sân, thấy Khương Thanh Diễn, vỗ vai người bạn của mình: “Vào làm thủ tục nhận phòng trước đi, lát còn ra ngoài chơi nữa.”

Nhà nghỉ lớn như vậy mà chỉ có mỗi Khương Thanh Diễn, nên đám con gái đương nhiên nghĩ anh là ông chủ. Mấy người lần lượt vào sân, cô đi đầu đưa ra chứng minh thư: “Chào anh, bọn em đặt phòng trên mạng rồi, bốn phòng đôi.”

Chưa đến nửa phút, Khương Thanh Diễn đã cầm trong tay bảy tấm chứng minh thư, dở khóc dở cười nhìn về phía đầu dây bên kia cầu cứu Bùi Sâm: “Mễ Hòa đi học pha cà phê rồi. Ông chủ Bùi, nếu hệ thống của anh không có bí mật gì thì dạy tôi quy trình nhận phòng đi?”

Bùi Sâm cũng không nghĩ trong tiệm chẳng còn ai, Tằng Chấn lúc này mới sực nhớ ra, nhỏ giọng nhắc: “Mễ Hòa bảo là barista bên quán cà phê hôm nay dạy cô ấy pha cà phê.”

Thực ra gọi cho Mễ Hòa bảo về cũng được, nhưng không cần thiết đến thế. Tiểu cô nương rất có hứng thú với việc pha cà phê, Bùi Sâm hơi do dự, rồi nhìn Khương Thanh Diễn: “Cũng không khó lắm, chỉ là làm phiền cậu rồi.”

“Không sao.” Khương Thanh Diễn đặt điện thoại xuống bên cạnh, áy náy nhìn mấy cô gái: “Tôi chỉ tới giúp thôi, thao tác hơi chậm một chút, chắc phải đợi vài phút.”

Các cô gái đều cười: “Không sao, đến Lạc Ba là để quên khái niệm thời gian mà.”

Khương Thanh Diễn ngồi trước máy tính, làm theo chỉ dẫn của Bùi Sâm mở giao diện quản lý nhà nghỉ.

“Thấy mục đặt phòng không? Nhấn xác nhận trước đã.”

Đôi tay từng thực hiện những ca phẫu thuật khó trên bàn mổ lúc này lại tỏ ra lóng ngóng trước thủ tục nhận phòng, ánh mắt lướt từ trái sang phải, từ trên xuống dưới trên màn hình, con chuột thì lơ ngơ di chuyển, anh hơi sốt ruột, như sắp bốc hỏa: “Ở đâu vậy trời?”

“Góc trên bên trái.” Bùi Sâm thấy anh cau mày đầy nghiêm túc, thỉnh thoảng còn quay đi ho mấy tiếng, không nhịn được nói: “Không cần vội, cứ từ từ tìm.”

Nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu, cuối cùng Khương Thanh Diễn cũng tìm được, khóe miệng không kiềm được cong lên, giọng nói mang theo niềm vui chẳng kém mấy cô gái lúc nãy, liếc điện thoại, nhướn mày: “Tôi tìm ra rồi.”

Bùi Sâm bật cười thành tiếng: “Bây giờ vào trong tìm theo thời gian đặt phòng đi.”

Dưới sự hướng dẫn từng bước kiên nhẫn của Bùi Sâm, Khương Thanh Diễn mất gần mười phút để mở bốn phòng. Mấy cô gái đứng bên cạnh đợi cũng nhanh chóng hiểu ra tình hình, một cô tên là Gia Giai nhận lại căn cước công dân, cười híp mắt trêu đùa: “Cảm ơn anh đẹp trai nhé, trên mấy tấm căn cước này toàn là mồ hôi của bọn em đó.”

Khương Thanh Diễn cười, tiếp lời đùa: “Xin lỗi đã để các em chờ lâu, đợi ông chủ về sẽ bảo anh ấy bù đắp cho mọi người.”

“Thật á?” Các cô gái cười rộ lên, chỗ họ đứng chỉ thấy được mặt sau của điện thoại, nhưng từ đoạn hội thoại lúc nãy đã đoán ra ông chủ đang ở đầu bên kia. Vì thế ai cũng cười hùa theo: “Ông chủ ơi, anh đẹp trai này nói là nói được làm được đó nha!”

Từ điện thoại vang lên giọng trầm thấp, Bùi Sâm vừa nhìn Khương Thanh Diễn vừa nói: “Tôi đảm bảo.”

Các cô gái cười đùa ầm ĩ rồi kéo nhau lên lầu hai để cất hành lý. Lúc này Khương Thanh Diễn mới chợt nhớ Bùi Sâm còn đang ăn cơm, đồ ăn đặt trên bàn mãi chưa động đũa, hai người vội vàng trò chuyện thêm vài câu rồi cúp máy, quầy lễ tân lập tức trở nên yên tĩnh trở lại.

Khoảng hơn một tiếng sau, Mễ Hòa quay về, Khương Thanh Diễn ngáp một cái rồi lên lầu. Máy điều hòa trong phòng từ tối qua đã được Bùi Sâm bật sẵn, vẫn chưa tắt, vào phòng thấy cực kỳ dễ chịu. Chăn đệm đã được cô lao công thay sạch sẽ khô ráo, Khương Thanh Diễn không nhịn được lại chui vào chăn đánh một giấc trưa.

Anh ngủ rất nông, đã quen với việc ngủ trưa gục đầu trên bàn ở văn phòng, vì thế chẳng bao lâu sau đã lờ mờ nghe thấy tiếng xe dưới lầu, anh lơ mơ tỉnh dậy, kéo chăn xuống, chân trần bước ra khỏi giường, đứng bên cửa sổ nhìn xuống. Đúng lúc trông thấy Bùi Sâm bước xuống từ ghế phụ.

Cảm giác là một thứ khó có thể mô tả chính xác bằng lời. Giống như khoảnh khắc này, bộ não vẫn còn mơ màng của Khương Thanh Diễn, khi nhìn thấy bóng dáng của Bùi Sâm thì bất giác sinh ra chút niềm vui ngắn ngủi. Có lẽ giống như lời Mễ Hòa từng nói, hắn thật sự là người mang lại cảm giác an toàn, chỉ cần nhìn thấy hắn, là thấy chẳng còn gì phải lo lắng nữa.

Tằng Chấn khóa xe, Mễ Hòa đã chạy vọt vào sân, như khoe bảo bối, đưa cốc cà phê mới học pha hôm nay cho Bùi Sâm. Bùi Sâm xách đồ vào tầng một, chỉ còn lại Mễ Hòa vẫn ríu rít kể mãi không dừng.

Dù đứng tận trên tầng hai, Khương Thanh Diễn vẫn thấy rõ vẻ mặt của Mễ Hòa, đầy hứng khởi, mặt mày rạng rỡ hớn hở, Tằng Chấn đứng bên cạnh chăm chú lắng nghe, hai người sóng bước đi vào trong, cậu ta còn đưa tay xoa nhẹ đầu cô.

Không hiểu vì sao, Khương Thanh Diễn lại cảm thấy thời gian Bùi Sâm đứng trong sân hình như hơi ngắn, như thể anh còn chưa kịp nhìn rõ người thì người đã đi mất rồi.

Bình Luận (0)
Comment